**********
“Minh Ân, được đấy nhóc con!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ông cụ Cổ đứng trên đài cao cười to ha hả, thể hiện hết ra sự vui mừng của mình.
Nhà họ Cố chỉ là một gia tộc lớn của Lĩnh Nam, xét về thực lực nội tại thì họ còn thấp hơn gia tộc của Trương Quốc Tuấn một bậc, càng đừng nói đến nhà họ Đổng hay hai nhà Phong và Tào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng Cổ Minh Ân đã vượt xa mấy nhà đó, một bước lọt thẳng vào top mười nên đương nhiên ông cụ Cổ sẽ cảm thấy rất vui.
Gia chủ nhà họ Chúc cũng mỉm cười, trong lòng vô cùng sảng khoái. Ông ta cũng biết Chúc Diêu có thể giành được vị trí đó, ngoài năng lực của bản thân Chúc Diêu ra thì còn có sự giúp đỡ của Tần Trạm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Còn bản thân ông ta lần này thì cũng xem như đã đặt cược đúng chỗ, bởi vì nhà họ Chúc vốn dĩ yếu thế nhưng giờ có được danh tiếng lẫy lừng của Chúc Diêu thì thiết nghĩ sau này cuộc sống sẽ được cải thiện hơn.
Đương nhiên đối tượng gây chấn động nhất tại đó thì vẫn là nhà họ Bồ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mẹ của Bồ Tùng Nhân nhìn thấy cuối cùng anh ta cũng từ từ bước ra thì mừng đến mức sắp ngất đi.
Thường ngày thẳng ranh con này không thích tu luyện, cả ngày chỉ lo kiếm tiền khiến bà ta lo đến rối ruột, dù cho Vấn Tông xếp anh ta vào vị trí top năm Thánh Tử thì nguyên nhân chủ yếu vẫn là do nể mặt đạo sĩ Bồ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kết quả trong trận thi đấu lần này, Bồ Tùng Nhân lại đứng vị trí thứ tư, trở thành người có vị trí xếp hạng cao nhất trong số các đệ tử Vấn Tông tính đến hiện tại. “Bồ Tùng Nhân, cái thằng ranh con này!” Mẹ Bồ Tùng Nhân hét lớn rồi bay từ trên đài cao xuống, hùng hổ chạy về phía Bồ Tùng Nhân. “Mẹ, con đã đứng thứ tư rồi, thành tích này không tệ mà, mẹ còn muốn đánh con hả?” Bồ Tùng Nhân hoảng hốt, hai cái má phúng phính run lên. Vì trước đây mẹ anh ta rất hay đánh anh ta nên lần này đã khiến anh ta nảy sinh phản ứng có điều kiện. “Đánh cái đầu con, thằng nhóc nhà con khiến mẹ rất vui, con là thiên tài của nhà họ Bồ, sao có thể là phế vật được.” Mẹ Bồ Tùng Nhân bước qua, ôm chặt lấy Bồ Tùng Nhân rồi vỗ lên vai của anh ta và cười lớn. “Con là thiên tài, không phải phế vật.
Mặt Bồ Tùng Nhân ửng đỏ, sống mũi cay cay. Thật ra mấy năm nay, bản thân anh ta vẫn không ngừng âm thầm tu luyện mà cha mẹ anh ta không hề biết. Mặc dù ngoài mặc anh ta luôn cười cười nói nói, tỏ vẻ không quan tâm nhưng trên thực tế anh ta vẫn rất để tâm đến cách nhìn của người nhà về mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng dù là như vậy thì bản thân Bồ Tùng Nhân cũng chưa từng nghĩ anh ta có thể lọt vào top mười, thậm chí là top năm. Có điều Bồ Tùng Nhân biết tất cả những điều này đều là nhờ vào Tần Trạm.
Nếu như không có Tần Trạm dẫn dắt mọi người vượt qua tầng đó thì bọn họ cũng không thể một bước lọt vào được top mười.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bồ Tùng Nhân dụi mắt, âm thầm thở dài. Nếu không phải lúc đầu anh ta giữ vững được bản tính của mình thì có lẽ kết quả của anh ta cũng sẽ giống với bọn người Nghệ Phùng, vốn dĩ không thể có được sự huy hoàng ngày hôm nay.
Sau khi Bồ Tùng Nhân bước ra thì lúc này ánh sáng bên trong vòng xoáy đã tràn ngập khắp toàn bộ không gian.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ai cũng biết bây giờ chỉ còn lại top ba là vẫn còn chưa xuất hiện. “Rốt cuộc Triệu Lam Sơn thế nào rồi?”
Trưởng lão Triệu hít thở sâu, ánh mắt sáng trưng nhìn chằm chằm vào vòng xoáy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này trong đầu ông ta thoáng qua hình bóng của vài người nhưng ngoài Tần Trạm và Triệu Lam Sơn ra thì chắc không còn ai có thể xếp trước hai người họ.
Lẽ nào sự việc vẫn còn có chuyển biến sao?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bây giờ tất cả mọi người cũng đều bắt đầu chờ đợi ba cái tên đầu tiên của Thiên Kiêu Thịnh Hội, đại diện cho những người giỏi nhất trong suốt hai mươi năm nay của Thiên Kiêu, gần như mỗi một người trong số họ đều sẽ trở thành nhân vật lớn cấp gia chủ sau khi trưởng thành.
Nhưng top ba lần này sẽ gồm những ai? “Người phụ nữ này là ai?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dưới ánh sáng rực rỡ tràn ngập, một người phụ nữ xuất hiện khiến cho tất cả mọi người đều ngây ra.
Phương Hiểu Điệp thấy vô số cặp mắt của mọi người ở đó đang nhìn mình chăm chăm nhưng cũng không thấy sợ hãi, cô ta nhanh chóng nhìn thấy một người rồi mỉm cười và vẫy tay chào. “Không ngờ Hiểu Điệp lại xếp thứ ba
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia chủ nhà họ Chúc hết sức vui mừng.
Trước đó gia chủ nhà họ Chúc không nhìn thấy Phương Hiểu Điệp thì cứ ngỡ là mình đã không nhìn kĩ, dù sao thì số lượng võ giả xuất hiện lúc mới bắt đầu cũng quá nhiều, nhưng có thể nào thì ông ta cũng không thể ngờ tới, Phương Hiểu Điệp lại lọt vào top ba.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà Phương Hiểu Điệp là con gái nuôi của ông ta, cô ta cũng được xem như một nửa người nhà họ Chúc.
Nhà họ Chúc là gia tộc yếu thế nhất trong tám gia tộc ở Ẩn Giới, vậy mà một lúc lại có đến hai người lọt vào top mười Thiên Kiêu, đây đích thực là niềm vinh dự vô cùng to lớn. “Chỉ còn lại hai người nữa, lẽ nào là Tần Trạm và Triệu Lam Sơn sao?” “Chắc là vậy rồi, chứ không còn ai khác nữa.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi Phương Hiểu Điệp bước ra thì mọi người đều trợn to mắt lên nhìn.
Dù là người trước đây xuất hiện bên ngoài tháp Thông Thiên thì bây giờ cũng không dám nói bừa vì dù sao thì tình huống xảy ra ở tháp Thông Thiên vào những giây phút cuối cùng của lần này cũng đã quá kì dị.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thậm chí có người còn nghi ngờ những thay đổi bất thường đó có liên quan đến Triệu Lam Sơn. “Người thứ hai xuất hiện rồi.”
Có người tinh mắt, nhìn thấy có ánh sáng lóe lên trong vòng xoáy, sau đó là một bóng người xuất hiện.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sự xuất hiện của Tô Uyên lại khiến mọi người phải ngây ra, lại là một người không quá quen mặt.
Nhưng Tô Uyên xuất hiện chưa bao lâu thì cô đã chau mày nhìn lên bầu trời, cơ thể cô lảo đảo rồi từ từ biển thành mấy đàn bướm đen và biến mất tại đó. “Đây là thuật phân thân gì vậy? Người phụ này là ai?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trưởng lão Tuân nhìn thấy Tô Uyên biến mất tại đó thì giật giật chân mày như nghĩ ra được điều gì đó.
Lúc này chỉ còn lại người cuối cùng, cũng chính là Đệ
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhất Thiên Kiêu.
Mắt trưởng lão Triệu đã ửng đỏ, tất cả mọi người ở đó đều vô cùng tò mò. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi *truyện tại Truyện88.vip
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Rốt cuộc là Triệu Lam Sơn hay là Tần Trạm.
Nhưng khi Tần Trạm xuất hiện với cơ thể ướt đẫm máu thì tiếng bàn tán của mọi người đã đạt đến độ to nhất.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tất cả mọi người đều nhìn Tần Trạm với nhiều cảm xúc phức tạp, vừa kinh ngạc, ngưỡng mộ lại vừa không thể tin nỗi.
Không ngờ Đệ Nhất Thiên Kiêu Thịnh Hội lần này lại là Tần Trạm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lần đầu tiên người của ngoại giới trở thành Đệ Nhất Thiên Kiêu, đè bẹp hết người kế thừa của tám gia tộc lớn và bảy Thánh Tử lớn nhất của Vấn Tông.
Dù lúc này khắp người Tần Trạm đều là máu và vết thương nhưng cũng không ai dám có ý xem thường anh. “Triệu Lam Sơn đi đâu mất rồi?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trưởng lão Triệu không chịu nỗi nữa mà đứng bật dậy. Tần Trạm cũng đã xuất hiện rồi, vòng xoáy cũng sắp đóng lại nhưng vẫn không thấy bóng dáng Triệu Lam Sơn đâu. “Nghe nói nếu như có người bị nhốt lại trong không gian kín của vùng đất thí luyện thì vòng xoáy đó cũng không thể nào đưa người đó ra ngoài. Trưởng lão Tuân nhìn trưởng lão Triệu bằng ánh nhìn sâu thẳm rồi nói. “Trước đây tôi nghe được thông tin là Tần Trạm đã dùng thuật Thôn Thiên để nhốt cháu của ông lại. “Cái gì?”
Trưởng lão Triệu tức đến dựng tóc, mắt ông ta lập tức đỏ ửng lên, sát ý tuôn ra một cách mất kiểm soát.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Triệu Lam Sơn không chỉ mất đi hi vọng giành được hạng nhất mà còn bị Tần Trạm hại chết sao? “Cậu ta đã giết chết đứa cháu thứ hai của tôi là Triệu Tân Đông, bây giờ lại hại chết cháu trưởng của tôi là Triệu Lam Sơn. Cậu ta thật sự cho rằng nhà họ Triệu chúng tôi chỉ có cái danh thôi sao? Bây giờ tôi sẽ giết chết cậu ta!”
Trưởng lão Triệu đã thực sự nổi giận, ông ta lắc người một cái rồi xông xuống dưới đài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Luồng khí xung quanh người ông ta tỏa ra ngập trời, linh khí cực mạnh di chuyển xung quanh hai cánh tay của trưởng lão Triệu.
Ông ta chưởng một chưởng với uy lực khủng khiếp về phía Tần Trạm. “Tần Trạm đáng chết, giết chết hai đứa cháu của tôi, cậu nộp mạng đi.” “Trưởng lão Triệu đừng kích động “Triệu Tấn Giang, ông làm gì thế?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mọi người ở đó đều kinh ngạc, không ngờ Triệu Tấn Giang lại coi trời bằng vung như thế, dám ra tay với người vừa mới giành được vị trí số một của Thiên Kiêu Thịnh Hội dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Trưởng lão Tuân nheo mắt nhìn cảnh tượng đó xảy ra. Vốn dĩ lúc Triệu Tấn Giang vừa mới ra tay thì ông ta đã có cơ hội ngăn cản nhưng ông ta đã không làm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Rất nhiều gia chủ đã bình tĩnh lại sau một lúc ngây ra, ánh mắt họ thoảng qua sự cân nhắc, biểu cảm mang ẩn ý thâm sâu.
Nếu như Tần Trạm bị Triệu Tấn Giang giết chết trong lúc tức giận thì cũng là chuyện tốt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Việc để một người của ngoại giới giành được vị trí số một của Thiên Kiêu Thịnh Hội đối với cả Ẩn Giới mà nói tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Việc này không chỉ là sự sỉ nhục với họ mà còn dẫn dắt võ giả của ngoại giới nổi lên, lấy đi mất một phần tài nguyên vốn có của họ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vì vậy Tần Trạm chết đi là kết quả tốt nhất.