Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 67: Vận may của nhà họ Lâm kết thúc




Cũng may tất cả mọi người đều không quá tin tưởng đây là sự thật, tất cả mọi người trong khu bình luận đều xác định đây là đang đóng phim, điều này cũng khiến Tần Trạm nhẹ nhàng thở ra.



Hôm đó Tần Trạm không có chuyện gì làm, đang định đi chợ đồ cổ, tìm một khối ngọc bội cho Tô Uyên, để làm một tấm bùa bảo vệ cho cô.



Ngay lúc anh đang chuẩn bị ra cửa, điện thoại bỗng nhiên vang lên.



Cầm điện thoại lên xem, phát hiện người gọi đến lại là em gái của Lâm Khuynh Thiền, Lâm Tuyết Trinh.



Điều này khiến Tần Trạm vừa giật mình lại chán ghét, anh không hề nghĩ ngợi, liền trực tiếp tắt máy.



Nhưng không nghĩ tới, chỉ chốc lát sau Lâm Tuyết Trinh lại gọi lại.



Sau khi bắt máy, Tần Trạm liền cực kì không vui nói ra: "Chuyện gì?"



Lâm Tuyết Trinh nóng nảy nói: "Không... Không xong, ông... ông đi rồi!"



"Cái gì?!" Sắc mặt Tần Trạm lập tức trở nên cực kỳ khó coi.



Trên thế giới này, chỉ có hai người quan trọng nhất đối với anh.



Một người là Tô Uyên, một người khác, chính là cụ Lâm nuôi anh khôn lớn.



Tần Trạm hít sâu một hơi, bắt mình phải bình tĩnh nói: "Bây giờ đang ở đâu, tôi lập tức đến đó."



"Ở... trong nhà." Lâm Tuyết Trinh có chút mất sức nói.



"Không phải đã nói không cho phép gọi điện cho cậu ta sao!" Ngay vào lúc này, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng của Lâm Vinh, sau đó điện thoại bị cúp.



Sắc mặt Tần Trạm âm trầm, anh đứng dậy, thấp giọng nói với Tô Uyên: "Anh đi ra ngoài một chuyến."



"Xảy ra chuyện gì rồi?" Tô Uyên cau mày nói.



"Có lẽ ông anh đã xảy ra chuyện, anh muốn đến nhà họ Lâm một chuyến." Tần Trạm vừa đi ra ngoài cửa vừa nói nói.



"Em đi chung với anh." Tô Uyên không hề nghĩ ngợi, liền đuổi theo.



Ngồi lên chiếc G Class của Tô Uyên, hai người lái nhanh về nhà họ Lâm.



Sau khi đến nhà họ Lâm, Tần Trạm phát hiện ở cửa đã tụ tập không ít xe.



Những chiếc xe này, Tần Trạm gần như đều biết, bởi vì đây đều là xe của họ hàng nhà họ Lâm.



Thấy cảnh này, sắc mặt Tân Trạm trở nên càng thêm khó coi.



Anh vội vàng nhảy từ trên xe xuống, bước nhanh vào nhà họ Lâm.



Trong phòng khách nhà họ Lâm đã tụ tập rất nhiều họ hàng, nhưng trên mặt bọn họ đều không có vẻ buồn bã, ngược lại chuyện trò vui vẻ.



Lâm Vinh đang trò chuyện vui vẻ với đám người, thỉnh thoảng còn dậm chân cười to.



"Ông nội của tôi đâu?" Tần Trạm đứng phòng khách, lạnh giọng hỏi.



Lâm Vinh nhìn anh một cái, nói ra: "Cậu đã bị trục xuất khỏi nhà họ Lâm, ai bảo cậu tới?"



"Tôi hỏi ông, ông nội của tôi đâu!" Tần Trạm gầm lên một tiếng, Lâm Vinh bị dọa đến mức không khỏi biến đổi sắc mặt.



"Ông nội..." Lúc này, Lâm Tuyết Trinh đi tới.



Trên mặt cô ta là vẻ đau lòng, nước mắt giàn giụa, đôi mắt khóc đỏ cả lên.



Thấy cảnh này, Tần Trạm cũng đã hiểu, chỉ sợ cụ Lâm đã không còn ở trên đời này.



Anh bước nhanh vào phòng của cụ Lâm, chỉ thấy cụ Lâm nằm ở trên giường, đã không có bất kì dấu hiệu của sự sống nào.



Tần Trạm hít sâu một hơi, cố nén khổ sở, lặng lẽ nhìn về phía Lâm Tuyết Trinh, nói ra: "Ông nội mất như thế nào."



Lâm Tuyết Trinh thấp giọng nói: "Tôi.. tôi không biết..."



"Còn có thể chết thế nào được, già rồi thì chết chứ sao." Anh họ của Lâm Khuynh Thiền là Lâm Xuyên ở bên cạnh hừ nói.



Tần Trạm quét mắt nhìn anh ta một cái, lạnh lùng nói: "Lần trước tôi xem qua sức khỏe cho ông, nếu như không có bệnh tật gì, ít nhất ông có thể sống được năm năm."



"Ha ha, cậu cho rằng cậu là bác sĩ?" Lâm Xuyên không nhịn được cười lạnh một tiếng, "Vậy không bằng cậu nhìn xem tôi còn có thể sống bao lâu?"



"Nếu như anh còn dám bất kính, có lẽ chỉ có thể sống thêm một ngày." Giọng nói của Tần Trạm vô cùng lạnh lẽo, khiến Lâm Xuyên không khỏi rùng mình một cái.





"Mẹ nó chứ, cậu đang hù dọa tôi à?" Lâm Xuyên ném hạt dưa trong tay đi, vẻ mặt tức giận nói.



Tần Trạm không so đo với anh ta, hôm nay là đám tang của của cụ Lâm, Tần Trạm không muốn gây chuyện.



Anh đi ra từ trong phòng ngủ, đứng trên phòng khách.



Trong phòng khách cực kì náo nhiệt, thậm chí đám người Lâm Vinh đã hẹn ban đêm uống rượu đánh bài.



Dáng vẻ lạnh lùng này khiến Tần Trạm thất vọng.



"Nhà họ Lâm... đúng là không có tình người..." Tần Trạm thấp giọng nỉ non, lúc trước anh đã đồng ý sẽ cho nhà họ Lâm một miếng cơm ăn, nhưng nhìn thấy một màn này, Tần Trạm đã hoàn toàn thay đổi ý định.



Loại người giống như bọn họ, căn bản không xứng.



"Ông của tôi mất như thế nào." Tần Trạm đi tới trước mặt Lâm Vinh, lạnh giọng hỏi.



Lâm Vinh còn chưa lên tiếng, em hai Lâm Cường của ông ta đã không nhịn được nói ra: "Sao cậu lại không biết lễ phép như thế? Đây là thái độ cậu nói chuyện với chúng tôi? Từ khi vào cửa đến bây giờ ngay cả chào hỏi cũng không có, còn dám chất vấn chúng tôi như thế? Ai cho cậu lá gan?"



"Ông câm miệng cho tôi." Tần Trạm trừng mắt liếc ông ta một cái, nói.



Lâm Cường giận dữ nói: "Mấy năm không gặp, cậu cũng to gan phết đấy? Quên mất khi còn bé tôi đánh cậu kiểu gì rồi đúng không?"



"Bây giờ tâm trạng tôi thật sự không tốt, nếu ông không muốn chết, liền ngậm miệng lại ch tôi." Tần Trạm cố nén tức giận nói.



Lâm Cường mắng một câu đờ mờ, túm lấy cái ghế định đập vào đầu Tần Trạm.



"Mẹ nó chứ giết chết mày!" Lâm Cường nổi giận mắng.



Nhưng cái ghế còn chưa chạm được Tần Trạm, cơ thể ông ta đã bay thẳng từ phòng khách ra ngoài cửa.



Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ chốc lát sau lại ồn ào chỉ trích.



"Mẹ nó câm miệng hết cho tôi!" Tần Trạm quát to.



Một tiếng quát này, có cả linh khí của Tần Trạm, chấn động đến mức toàn bộ căn phòng đều rung lên.



Mà người có sức khỏe yếu ớt, thậm chí lỗ tai còn bị chảy máu.



"Con mẹ nó mày dám đánh tao..” Lâm Cường chật vật từ dưới đất bò dậy.



"Mẹ nó mày dám đánh ba tao!" Lâm Xuyên cũng chạy ra, anh ta chỉ vào Tần Trạm mắng: "Mày chờ đó cho tao, bây giờ tao sẽ cho người đến giết chết mày!"



Tần Trạm căn bản không thèm để ý, chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Vinh, lại nói ra một lần nữa: "Tôi hỏi ông, ông tôi chết như thế nào."



"Tần... Tân Trạm, cậu đừng có mà làm loạn!" Lâm Vinh có chút sợ hãi nói.



Tần Trạm đưa tay tát lên trên mặt ông ta một cái, lạnh lùng nói: "Nếu ông còn không nói thật, tôi sẽ đập nát mặt ông"



Trong lòng Lâm Vinh cực kì hoảng sợ, nhưng đối mặt với nhiều họ hàng như vậy, ông ta vẫn cố làm mình bình tĩnh nói:



"Cậu... cậu định hù dọa ai đấy, cậu có thể đánh chết tôi như thế nào được?"



"Ba! Ba đừng nói lung tung!" Lâm Khuynh Thiền nghe được câu này, lập tức gấp gáp.



Cô ta đã tận mắt thấy Tần Trạm giết Dương Nghị, đồng thời còn chẳng có chuyện gì!



Nhỡ may thật sự chọc tức Tần Trạm, nói không chừng anh sẽ ra tay thật!



"Ba, ba có cái gì thì nói nhanh lên đi, đừng trêu chọc anh ta, được không?" Lâm Khuynh Thiền gấp gáp đến mức sắp khóc ra.



"Tôi nói này, Khuynh Thiền làm sao vậy? Tại sao còn nói chuyện chuyện giúp tên vô dụng này?" Bên cạnh có một người họ hàng nói.



Tân Trạm lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái, bàn tay nhẹ nhàng vung lên, trên mặt người kia lập tức có thêm một cái tát.



"Bây giờ, tất cả mọi người đều câm miệng lại cho tôi." Tần Trạm đảo qua đám người, "Ai nói chuyện, tôi sẽ tát kẻ đó.”



Sau khi nói xong, Tần Trạm nhìn về phía Lâm Vinh lần nữa.



Anh đưa tay đặt ở trên đầu Lâm Vinh, nói ra trừng chữ từng câu: "Cho dù ông không nói, tôi cũng có biện pháp để biết."



"Tần Trạm, đừng mà..." Lâm Khuynh Thiền bị dọa đến mức quỳ trên mặt đất, "Anh nể mặt tình cảm trước kia, đừng..."



"Tình cảm?" Tần Trạm cười lạnh một tiếng, "Đối với nhà họ Lâm, người duy nhất tôi có tình cảm chính là ông nội, bây giờ ông đã mất, vận may của nhà họ Lâm cũng chỉ đến thế mà thôi."



Mời bạn đọc trên truyệnVietwriterVietwriter

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK