Tân Trạm cau mày lắc đầu, nhìn Linh Châu vượt qua từng tòa thành lớn nhỏ, sắp sửa tới bên Diệp Châu rồi.
Nếu nói về ngọc giản truyền âm, nó có thể không có giá trị vì một lý do nào đó, nhưng sử dụng trong Thức Hải sẽ phát ra một ánh sáng màu vàng truyền âm.
Thứ này không chỉ có khoảng cách xa hơn ngọc giản truyền âm, còn có tác dụng với tu sĩ Thức Hải, thăm dò một chút cũng có thể thấy được.
Ngoài việc bế quan, Tân Trạm không nghĩ ra những lý do khác.
“Trình tiểu hữu, đã đến thành Diệp rồi, có cần tôi đi cùng cậu vào thành không?”
Linh thuyền từ từ rơi xuống, Ngô Thái Vĩnh cười hỏi.
“Không cần đâu ạ”
Tân Trạm lắc đầu cười nói: “Cảm ơn ngài đã chăm sóc tôi trong hành trình này. Tôi chỉ cần một mình đi tìm bằng hữu là tốt rồi”
“Được rồi, nếu gặp chuyện gì thì có thể liên lạc với Tụ Bảo Các này hoặc là Sơn Hải Các, chuyện của Trình tiểu hữu, người nhà họ Ngô chúng tôi nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ” Ngô Thái Vĩnh cười nói.
Chuyện này có dính dáng đến việc riêng của Tân Trạm nên ông ta cũng biết nên vừa phải.
“Tiền bối, thật ra cái tên lúc trước của tôi chỉ là tên giả dùng khi ra ngoài thôi, tôi họ Tân, ngài gọi tôi Tân Trạm là được ạ”
Anh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói tên thật ra.
Dù sao suốt quãng đường này Ngô Thái Vĩnh đối với anh khá tốt, có nhiều chuyện ông ta đều giúp đỡ hoặc giải thích cho anh biết.
Tân Trạm cảm thấy nếu cứ dùng tên giả nói chuyện với ông ta thì có vẻ không được thật lòng.
Hơn nữa Tân Trạm cũng thay đổi về hình dáng vốn có của anh rồi.
“Ha ha, tôi đã sớm biết gương mặt của tiểu hữu là do bí thuật mô phỏng khuôn mặt rồi, có điều Tân tiểu hữu có thể nói thật với tôi, xem ra bản tôn đã thành công chiếm được sự tin tưởng của cậu rồi”
Ngô Thái Vĩnh rất vui vẻ, thật ra các tu sĩ của thượng giới Đại lục lừa gạt nhau, báo ân báo oán rất nhiều.
Vì thế trước đây Tân Trạm che giấu gương mặt thật ông ta cũng không thấy có gì lạ.
Nhưng Tân Trạm muốn thể hiện sự chân thành với ông ta thì đương nhiên ông ta cũng vui mừng.
“Có điều tiểu hữu đây họ Tân, liệu có quan hệ gì với triều Tân Hoàng không?” Ngô Thái Vĩnh hỏi.
“Tân Hoàng hiện tại chính là cha của tôi” Tân Trạm nói thật.
“Quả không hổ danh là người của gia tộc được lưu truyền từ thời thượng cổ, năng lực bây giờ của Tân tiểu hữu cũng không kém một vài thiên tài của các dòng họ tối cao đâu”
Ngô Thái Vĩnh cũng than thở đầy thương cảm.
Có điều, thấy vẻ mặt tươi cười của cháu gái ở bên cạnh thì Ngô Thái Vĩnh cũng đành thở dài đầy bất đắc dĩ.
Xem ra Ngô Bình Nhi đã biết tên thật của Tân Trạm lâu rồi, thế mà lại che giấu giúp anh suốt, ngay cả bác sáu là ông ta mà cũng không tin.
Hơn nữa nhìn sự lưu luyến trong mắt cô ta bây giờ, rõ ràng là còn mãnh liệt hơn cả lúc chia tay với chú hai nữa.
Chẳng lẽ đây chính là điều người ta hay nói, con gái lớn rồi không giữ được nữa?”
Có điều tuy nhà họ Ngô là dòng họ tối cao, nhưng nếu Tân Trạm thừa kế ngôi Tân Hoàng thì cũng coi như là xứng đôi vừa lứa.
Hơn nữa nhìn đạo đức và tư chất thì Tân Trạm này cũng không tồi.
Đang nghĩ, Ngô Thái Vĩnh lại vội vã lắc đầu.
Ông ta đúng là rỗi không có việc gì làm mà, chuyện của mấy đứa vãn bối ông ta quan tâm làm gì.
“Tân Trạm, nếu như anh có dịp đến nhà họ Ngô chúng tôi làm khách thì tôi và Linh Tê nhỏ nhất định sẽ rất vui” Ngô Bình Nhi cũng bịn rịn khi chia tay anh.