Chương 523
“Am!”
Hai tia sáng va chạm kịch liệt với nhau!
Trong nháy mắt bàn tay trong suốt của tổng quân đã bị đánh đến máu thịt lẫn lộn, kế tay nứt toạc, thân hình lui về sau mấy bước, thiếu chút nữa té ngã trên dát!
Mà ánh sáng lập loè trên nắm tay Tần Trạm cũng đột nhiên biến mất, khi kình bị hoá giải nhanh chóng.
Đôi mắt Tần Trạm nhíu lại, lạnh giọng nói: “Ông cũng không tệ lắm.”
Tổng quản lắc bàn tay của mình, cười nói: “Anh còn mạnh hơn vài phần so với tưởng tượng của tôi.”
Máu nóng của Tần Trạm sôi trào, anh mắt lạnh nhìn tổng quản, nói: “Tốt nhất ông đừng có mà xem vào việc người khác.
Tổng quản hơi hơi thở dài nói: “Mỗi người đều có trách nhiệm của chính mình. Bảo hộ mạng sống của ông chủ an toàn là trách nhiệm của tôi”
“Vậy ra tay ngày đi, đừng nhiều lời.” Tóc của TầnTrạm bay tử tùng, một bước bước ra, khí kình của Đại Võ Tòng trong nháy mắt bùng nổ lan ra, Cả tòa phòng ở trong nháy mắt đã chịu củ và chạm kịch liệt. Ở dưới cỗ khí kình này, bất ngờ nó bắt đầu ẩm ẩm đổ sập!
Sắc mặt tổng quản trở nên nghiêm trọng. Thực hiền nhiên, ông ta đã xem nhẹ năng lực của Tần Trạm.
Cổ kinh khí này đã vượt quả giới hạn của một Đại Võ Tông bình thường.
“Mọi người rút khỏi đây nhanh!” Sở Tinh hét lón.
Người trong phòng nhanh chóng đổ xô bỏ chạy ra khỏi cửa, cuộc chiến oách liệt chỉ cần một chút ngòi lửa là bùng nổ ngay lập tức.
Ông cụ Tô lớn tiếng quát lớn: “Giết nó cho tao!”
Khi nói
truyện, Tần Trạm đã bước dồn đến: Chân anh dẫm hư không, tay cầm tia sáng vàng kim, với dáng vẻ vô địch đảm một quyền thẳng về phía tổng quản Tổng quản không dám coi thường, ông lùi lại hai bước, tay kết bảo ấn, từng ảnh kim liên ấp ủ trong bàn tay ông, cùng với bàn tay tạo một chương đẩy về phía trước, khi kinh khủng bố trong nháy mắt nổ lan ra!”Am!”
Nắm tay của Tần Trạm cứng rắn mạnh mẽ vô cùng, hai trong mắt anh lạnh lẽo, hiện lên vẻ sắc bén, lực có thể nói là vạn quân cộng lại vô địch trong đương thời. Dưới một quyền này, bảo ấn do tổng quản ấp ủ mà ra bất ngờ bị đánh nát ngay tức khắc Tổng quan nhíu mày, dưới chân ông ta sinh ra một con đường dài, thân mình nhanh chóng bay về phía sau, hơn nữa lòng bàn tay còn ấp ủ ra từng tia hoa sen màu vàng óng!
Hoa sen tàn mát ra khi tức ôn hoà nhẹ nhàng, nhưng trong đó lại ẩn chứa sát khí rất mạnh: Làm người không dám coi thường!
Nhưng những thứ này cũng đều không thể ngăn cản bước chân của Tần Trạm, chúng tiếp tục đón nhận một quyền khi nuốt núi sông như cũ “Am!”
Cuộc va chạm khủng bố lấy đây là trung tâm tàn ra, một bàn tay tổng quan đón lấy ông cụ Tô ở giữa không trung rồi rút lui nhanh chóng Nhưng khi kinh của nắm tay này vẫn rung động đất trời mà đến. Vì tổng quản phải che chở cho ông cụ Tô, hiển nhiên ông ta đã hạn chế ông phát huy hết năng lực. Ông đành phải giả một bàn tay lên, đón lấyđòn tấn công ngay trước mặt.
Rằng rắc!”
Cơ thể của Tần Trạm mạnh mẽ vô cùng, người cùng cấp không ai có thể địch lại! Dưới một quyền này, bàn tay Tổng quan trực tiếp nổ tung giữa không trung, lộ ra xương trắng lạnh lẽo!
Máu tươi nóng bỏng hắt lên mặt ông cụ Tô. Sắc mặt của ông cụ Tô đột nhiên biến đổi rất nhiều, trong lòng rùng mình!
“Giết nó, nhanh giết nó mau!” Ông cụ Tô hơi chút hoảng loạn rỗng to.
Tổng quan yên lặng không lên tiếng, một bàn tay ông xách lấy ông cụ Tô, đáy lòng ấp ủ chân khí, chữa trị bàn tay bị hao tồn của mình.
Tần Trạm một bước đạp tới, đứng ở trước mặt ông cu Tô.
Cả người anh tràn ngập ánh sáng vàng chói loá ở trong đêm tối lập loè tia sáng kỳ dị làm người mê muội.
“Ông không phải đối thủ của tôi.” Tần Trạm lạnh giọng nói: “Huống chi trên tay ông còn có thứ làm ông trở ngại Trên mặt tổng quản vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng như cũ. Trong ánh mắt ông ta nhìn về Tần Trạm, nhìnkhông tới chút sợ hãi nào, Mày của Tấn Trạm hơi cau, anh hừ lạnh một tiếng, nói: “Muốn đánh thì đánh một cách đường đường chính chính, tôi không muốn để ông thua thiệt”
“Được lắm!” Tổng quan hét lớn một tiếng. Sau đó, ông ném ông Tô về phía mặt đất, trong lòng bàn tay áp Ù một nguồn lực nhu hoả, đặt ông cụ Tô ổn định vững chắc xuống mặt đất.
Tần Trạm liếc mắt về phía ông cụ Tô, sau đó lại nhìn phía tổng quản.
“Tôi không muốn giết ông.” Tần Trạm nói: “Nếu tôi thắng, ông hãy để tôi giết ông ta.”
Tổng quản lắc đầu nói: “Hoặc là giết tôi, hoặc là tôi đưa ông ấy đi”
“Được, tôi sẽ thoả mãn ông!” Tóc đen của Tần Trạm bị ánh sáng vàng nhuộm dần, mang thái độ bề nghề vượt lên mọi vật! Hai nắm tay của anh được bao vậy bởi chân khí, mang theo khi thể bẻ nát nghiên gãy hướng về phía tổng quản l Tổng quân mất đi thứ cần trở tốc độ cùng lực lượng đều tăng lên trong nháy mắt này. Thân hình ông ta không ngừng trốn tránh, không dám đối thẳng mặt với Tấn Trạm.
Cuộc chiến cách liệt trong nháy mắt này bùng nổ.Trong không khi nhiễm sóng nhiệt, hai vị này đều là người vô địch đương thời. Khi kình mà họ bùng nổ đù để hủy diệt toàn bộ nhà họ Tô Sở Tinh Quân giơ tay che chở mọi người, trong hai tròng mắt là ánh mắt lập loè tán thường.
“Đây mới là cuộc quyết đấu của cao thủ chân chính.” Sở Tỉnh Quân thấp giọng nói.
Sắc mặt ông cụ Tô lạnh lẽo đến cực điểm. Ông ta không hiểu võ đạo, tất nhiên cũng không thể nắm bắt được dấu hiệu của thắng bại, chỉ có thể đứng ở một bên lạnh lùng mà xem xét trận chiến.
“Ám!”
Một tia lại một tia bảo ấn mà tổng quản ấp ủ ra không ngừng nổ tung ở không trung, mỗi một tía đều bị nắm tay lạnh lùng cứng rắn của Tần Trạm đánh nát Trong ánh mắt của Tần Trạm dường như vĩnh viễn nhìn không ra ý rút lui, anh ta có được một trái tim vô cùng mạnh mẽ Chiêu thức của Tần Trạm có thể nói là đơn giản tự nhiên, nhưng lại là hữu hiệu nhất. Tất cả những thuật pháp tổng quân thi triển đều bị Tấn Trạm đánh và lần luot.
Mỗi một quyền của anh dường như đều ăn khớp với đại đạo, lần tổng quân cos chút không thể đónnhận hết được.
Rằng rắc!”
Rốt cuộc, Tần Trạm đột phá sự vây công của tổng quản. Một quyền của anh đấm thẳng vào ngực ở tổng quản, trực tiếp đánh nát xương ngực của ông ta l Sau đó, khi kinh trong tay Tần Trạm bùng nổ. Ảnh sáng vàng rực khủng bố giống như là ánh trăng trong đêm đen, chỉ là uy lực còn sót lại mà đã đập mọi người hộc máu!
Ngay cả sắc mặt của Sở Tinh Quân cũng không được tốt lắm. Cỗ khi kinh này quá mạnh mẽ, cứ như một khối đá khổng lồ đẻ trên ngực, làm người ta không thở nổi.
“Am!”
Thân hình của tổng quản dưới một quyền này nổ bắn mà bay ra, đập mặt đất thành một hố lớn tận một mét!
Tần Trạm chân dẫm hư không, thức thứ ba của Thánh Nhân Chi Quyền đang ấp ủ.
Trên mặt anh ta không nhìn ra chút tình cảm nào chỉ có trong hai trong mắt trung bùng nổ sút khi mãnh liệu.
“Tan Tram, ra tay nhẹ nhàng thôi” Đúng lúc này,Yến Võ bỗng nhiên rộng lớn một tiếng.
Tần Trạm nhìn anh ta một cái, nhíu mày nói: “Như thế nào, chẳng nhẽ anh muốn cứu ông ta à?”
Yến Võ cắn răng nói: “Đúng vậy, xin anh hãy ra tay nhẹ nhàng.”
Tần Trạm nhíu nhíu mày, vẫn chưa thấy nói gì.
Cỗ khí kinh kinh khủng này vẫn ấp ủ như cũ, khiến cho trời đông giá rét vốn nên lạnh lẽo đã trở nên nóng bức như lúc vào hè.
Tần Trạm nhìn chằm chằm Yến Võ một hồi lâu, mãi sau cổ kinh khí mới bắt đầu chậm rãi biến mất.
Anh chậm rãi đặt chân ở trên mặt đất, sau đó liếc mắt nhìn Yến Võ một cái.
“Đừng để ông ta tìm đường chết” Tần Trạm lạnh giọng nói.
Nói xong, Tần Trạm trong một bước đã đi tới trước người ông cụ Tô.
Giờ phút này ông cụ Tô đúng là đang luồng cuống. Ông ta đã trải qua không chỉ một lần phải đối mặt với cái chết, nhưng nhờ sự có mặt của tổng quản mỗi lần đầu hoá giải một cách nhẹ nhàng.
Chỉ riêng lúc này đây, tổng quản thua. Tân Trạm lạnh lùng nhìn ông cụ Tô, lạnh giọng nói:Bây giờ còn có ai có thể cứu ông?”
Hàm răng của ông cụ Tô run lên, ông ta cực kỳ hoàng thân nói: “Mày, mày muốn làm gián Lúc này, Tần Trạm vừa khế suy tư, một thi thể lập tức hiện lên trước người ông Tô.
Thi thể này, đúng là Tô Uyên.
Tần Trạm dùng bí pháp bảo vệ thi thể này, tránh để cho hư thối. Cho dù đã qua lâu như vậy, vẫn mang một dung nhan xinh đẹp như cũ.
“Quỷ xuống.” Tần Trạm lạnh lùng nhìn về phía ông cu Tô.
Sắc mặt ông cụ Tô biến đổi, ông ta giận dữ nói: “Mày bắt tao quỳ xuống cho nó? Nó là cái thá gì chứ?”
“Quỳ xuống!” Ông cụ Tô nói chưa dứt lời, một tiếng hát to bỗng nhiên truyền ra!
Trong nháy mắt ông cụ Tô bị đập đến hộc máu, hai chân cũng đã run lên cầm cập.
Giây tiếp theo, hai đầu gối của ông ta mềm nhũn: rầm” một tiếng quỳ gối trước mặt Tô Uyên.
Ông cụ Tố gắng sức giãy giua, muốn đứng dậy, nhưng lại nhận ra hai chân như bị đóng định trên mặt đất, chắc chắn không động đậy được,