Rầm Rầm Rầm!
Những chiếc ngân châm do Thu Vũ bắn ra đều bị chiếc khiên này cản lại.
“Cô muốn chết à, tôi giết cô.” Vương Tử giận dữ.
Nếu không phải nhờ phản ứng nhanh nhạy của anh ta thì vừa rồi đã bị những chiếc ngân châm bắn cho thủng lỗ chỗ rồi.
“Ngon thì tới đây, để xem ai chết trước ai” Thu Vũ chế nhạo, không nhường nhịn chút nào.
Hai người tập trung đánh nhau, các tu sĩ khác mặt mày tái nhợt, chỉ có thể lui về phía sau tránh né, lúc này không ai dám đứng ra khuyên can.
Nhưng khi linh khí của hai người đang đánh nhau kịch liệt thì một bóng người xuất hiện từ trong không trung.
Đó là một người đàn ông trung niên mặt mày nhẫn nhụi, khi nhìn thấy cảnh tượng đó, ông ta nhíu mày, sau đó đột ngột nhảy xuống.
Không ngờ ông ta đi về phía giữa khối linh khí của hai người đang đánh nhau, rồi giơ cánh tay lên.
Bùm!
Lúc này linh khí của Thu Vũ và Vương Tử nổ tung trên người đàn ông trung niên.
Sau đó khối linh khí nổ tung, rồi biến mất theo làn gió.
Người đàn ông vẫn bình yên vô sự, giờ đang đứng ở trên ngọn núi hoang.
“Hạ chấp sự” Nhìn thấy người vừa tới, Thu Vũ và Vương Tử liền biến sắc, lập tức chắp tay hành lẽ.
Hạ chấp sự, là người sở hữu kim lệnh của Ám Ảnh Minh, chẳng những tu vi của ông ta đã lên tới cấp sáu của cảnh giới Phân Thần, mà địa vị của ông ta cũng rất cao.
“Hai người đã có thực lực như vậy thì chỉ bằng giữ sức lại để tiêu diệt mục tiêu cùng nhau, đằng này lại ngồi công kích nhau như thế thử hỏi là giải quyết được vấn đề gì, thật sự là nhàm chán” Hạ chấp sự hừ lạnh một tiếng.
“Chấp sự dạy chí phải ạ”
Hai người cúi đầu, không dám phủ nhận.
“Chấp sự đến đây có phải vì nhiệm vụ có tình huống mới hay không?” Thu Vũ nói.
“Không sai, hai người cũng tương đối hồi phục rồi, giờ hãy theo ta đi” Hạ chấp sự gật đầu nói.
“Vậy là Chấp sự đã tìm được người phụ nữ kia rồi, còn biết được vị trí của người giả cô ta nữa” Vương Tử sáng mắt, kích động nói.
Từ khi em trai chết đi, Vương Tử tràn ngập hận ý với Tân Trạm và Liễu Mộng.
“Minh chủ đã đi tìm thiên cơ lão nhân để tính toán lần thứ hai, chúng ta sẽ có kết quả chuẩn xác trong thời gian sớm nhất, tóm lại, hai người cứ đi theo ta trước”
Hạ chấp sự bay lên, mọi người đi theo phía sau.
“Bây giờ thực sự là phiền toái lớn rồi” Lão Lý đổ mồ hôi đầy trán.
“Hạ chấp sự đang ở đây, việc truyền âm phải rất cẩn thận, hơn nữa Ám Ảnh Minh cũng thực sự muốn hành động rồi, tiểu tử kia tốt nhất là mau chạy trốn đi, nếu không đến bản thân mình cũng xong đời theo cậu ta mất”
Ở một khu rừng cách xa thung lũng.
Lão quái Thường không ngừng thở phì phò, tìm kiếm vị trí chủ nhân của vết máu kia.
“Càng ngày càng gần rồi, mình đã có thể cảm nhận được”
Lão quái Thường bay lên giữa không trung, ánh mắt đảo qua bốn phía, sau đó phát hiện ra một sơn cốc được bao quanh bởi một sự nhiễu loạn trong không gian.
Nhưng vào lúc này, trong lòng ông ta đột nhiên run lên, ngón tay được tiêm huyền phù vết máu kia cũng dường như đang sôi trào nóng bỏng.
“Không hay rồi”
Ông ta tăng tốc, hướng về phía sơn cốc.
Bên trong sơn cốc, râu quai nón đang hấp thụ linh khí thì đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt tối sâm, ngã quy trên mặt đất.
Còn Tân Trạm vẫn đắm chìm trong trạng thái đột phá, nên không nhận thức được điều gì khác.
“Râu quai nón, có chuyện gì thế?”
Diệp Thành chạy tới, đỡ lấy râu quai nón.