Chương 492
Nghe thấy lời Dư Quỳnh Nhiên nói, sắc mặt Lâm Tuyết Trinh không được tốt lắm. “Nhưng làm như vậy có phải không được tốt lắm hay không?” Lâm Tuyết Trinh cau mày, nhìn bên ngoài cửa sổ với vẻ chờ mong. “Có phải là con ngốc hay không?” Dư Quỳnh Nhiên trách móc: “Hiện giờ tất phải bào toàn an toàn của bản thân, biết không?”
“Mẹ nói rất đúng.” Lâm Khánh Thiền do dự nửa phút, liền hạ quyết định: Phủi sạch quan hệ với Tần Trạm, có lẽ là lựa chọn tốt nhất trước mắt.
Lâm Tuyết Trinh không nói gì, cô ta nằm sấp trên cửa sổ, vẫn luôn nhìn về phía Tần Trạm.
Tần Trạm chào hỏi những người này xong, liền đi thắng tới phòng phủ chủ.
Phủ chủ đã sớm nghe thấy giọng Tấn Trạm, nhưng bà ấy không quá giật mình, giống như đã sớm dự liệu dudc. “Phủ chủ.” Tấn Trạm đi qua, chấp tay với phủ chủ. phù chủ gật đầu, đôi mắt bà ấy đánh giá Tân Trạm, chậm rãi nói: “Bước vào đại võ tông rồi hả?”
“Đúng vậy.” Tần Trạm không giấu diếm: “Trước đó không lâu vừa mới may mắn bước vào. “May mắn?” Phủ chủ nở nụ cười: “Lần này trở về, là chuẩn bị ra tay sao?”
“Đúng vậy.” Đôi mắt Tần Trạm lập tức trở nên lạnh lẽo: “Hiệp hội võ đạo thủ đô, nhà họ Tô, một cái tôi cũng sẽ không bỏ qua.
Bây giờ Khương Mạch Liên không nói gì nữa.
Có lẽ bà ấy cảm thấy Tần Trạm đã có năng lực tự mình gánh vác, không cần bà ấy nhiều lời nữa rồi. “Phủ chủ, mấy ngày nay Âm Minh Tông có tới không?” Tần Trạm cau mày nói.
Khương Mạch Liên duỗi thắt lưng, nói: “Không có, nhưng mà tôi đoán cũng nhanh thôi.”
Tần Trạm nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vậy là tốt rồi, tôi không tính là tới trễ
Khương Mạch Liên vẫy tay, nói: “Đi nghỉ ngơi đi, tôi hơi mệt, muốn ngủ một lát “Được.” Tần Tram cũng không ở lâu, anh chấp tay xong liền đi ra ngoài.
Tần Tram vừa trở về, tất nhiên là phủ Dược Thán sẽ chuẩn bị tiệc tới phong phú.
Bây giờ phủ Dược Thần cố ý mời mấy vị đấu bếp cao cấp, hóa nhà ăn của phủ Dược Thần thành yến tiếc tự phục vụ.
Vô số người chào hỏi Tần Trạm, Tần Trạm cũng rất tự nhiên cảm ơn từng người.
Đúng lúc này, Tần Trạm chợt thấy đảm Lâm Tuyết
Trình và Dư Quỳnh Nhiên cách đó không xa.
Lâm Tuyết Trình nhìn Tần Trạm với vẻ chờ mong, cô ta vừa định mở miệng chào hỏi Tần Trạm, thì bị Dư Quỳnh Nhiên túm chặt rồi, “Nhanh ăn cơm đi, ăn cơm cũng không ngăn được miệng con!” Dư Quỳnh Nhiên quát lớn.
Tần Trạm thấy thế, không khỏi cười mia.
Dư Quỳnh Nhiên này, đúng là chết cũng không chịu hối cải,
Lâm Tuyết Trinh nhanh chóng bị Dư Quỳnh Nhiên kéo sang một bên, nhưng ánh mắt cô ta vẫn nhìn về phía Tấn Trạm, trong đôi mắt có chút áy náy.
Trái lại Tân Trạm không có cảm giác gì khác, sau khi lấy để ăn xong liền tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống. “Sư phụ, sao con không thấy phủ chủ vậy?” Hứa Bắc Xuyên dán sắt đầu lại gần hồi.
Tấn Trạm lắc đầu nói: “Phủ chủ ở trong phòng nghỉ ngơi.”
Hửa Bắc Xuyên gật đầu, không nói thêm gì. “Cậu Trạm.”
Một lát sau, mặt theo đi từ xa tới.
Gã ngồi bên cạnh Tần Trạm, còn ăn nói rất có ý tử.
Tần Trạm liếc mắt đánh giá mặt theo một cái, cười nói: “Hiểu Mỹ, hình như gần đây thân thể anh lại tăng lên vài phần, nhưng hình như tinh thần không được tot.”
Mặt theo ngẩng đầu nói: “Ừm, lâu rồi không ngủ đủ giấc nên vậy.
Tần Trạm không khỏi khẽ nhíu mày, thân thể mặt theo không thích hợp tu hành, cho nên chỉ có thể đi đường vòng lối tắt.
Cảnh giới của anh ta rất thấp, nhưng thân thể rất mạnh, điều này cũng khiến lực lượng thần thức của anh ta không đủ.
Nghĩ tới đây, Tấn Trạm vô bà vai anh ta, nói: “Lúc nên nghỉ ngợi vẫn phải nghĩ ngợi ” Mặt theo gật đầu, không hề răng.
Ăn bữa cơm này xong, Tấn Trạm liên quay về Ban đêm, Lâm Tuyết Trinh ló đầu vào, thật cần phòng đi ngủ. thận đi vào phủ trưởng lão của Tần Trạm.
Cô ta vỗ cửa, gọi: “Tần Trạm, anh nhanh mở cửa ra.”
Tần Trạm nhíu mày, anh vừa định đứng dậy mở cửa, lúc này bên ngoài truyền tới giọng nói của Dư Quỳnh Nhiên: “Mẹ biết con chạy tới nơi này mà, nhanh trở về với mẹ!”
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài cửa, Tần Trạm không khỏi khế hừ một tiếng.
Quả nhiên, bản tính của một người rất khó thay
Ngày hôm sau, là ngày Đẳng Ngạo giao đấu với Tô doi.
Vũ.
Ngày này, vô số người nghe tin mà tới, trong lòng bọn họ rất chờ mong, nguyên nhân chỉ có một, thắng bại của cuộc chiến lần này liên quan tới tương lai của bạn họ.
Dưới chân núi Côn Luân.
Máy chục người mặc áo choàng đến theo sau Tô Vũ, sớm đi tới nơi này, “Đây là thần võ đạo sao, tín ngưỡng của con kiến. Tô Vũ ngắng đầu nhìn điều khác than võ đạo, không khỏi hừ lạnh một tiếng. “Tông chủ, không thể nói như vậy được.” Một người mặc áo choàng đen ở bên cạnh trầm giọng nói.
Người mặc áo choảng đen nói chuyện là thành viên nòng cốt của Âm Minh Tông, tên là Đồng Lăng Ngạo, là một vị nửa bước đại võ tông, cũng là người mạnh nhất ngoại trừ Tô Vũ ra. “Nghe nói năm đó thần võ đạo từng hiển linh, thậm chí có người thấy được một bóng người cao lớn đứng trên điều khắc này.” Đỗ Lăng Ngạo nói.
Tần Trạm liếc mắt nhìn anh ta, cười nhạo nói: “Những lời này mà anh cũng tin? Đơn giản là tầng thấp nhất biên soạn ra an ủi bản thân mà thôi
Sau khi nói xong, Tô Vũ chậm rãi giơ tay lên, trong lòng bàn tay anh ta ngưng tụ ra khi kình màu đen.
Sau đó khi kinh này hóa thành bàn tay to, khi thể tràn ngập trời đất xông tới. “Bum!”
Tay Tô vũ nhẹ nhàng nhấn xuống dưới, khi kình màu đen kia lập tức đề về phía điều khác thắn võ đạo Ong
Đúng lúc này, bỗng nhiên có ánh sáng trắng lóe ra, khí tức thánh khiết hóa giải bàn tay này. “To tông chủ, cần gì phải ra tay với một bức tượng chứ” Chi thấy Chúc Diễu từ nơi xa đi tới.
Tô Vũ nhíu mày, anh ta đánh giá Chúc Diêu cần thận, trong lòng mơ hồ có chút nghi ngờ.
Tuy một chưởng vừa rồi chỉ dùng ba phần sức lực, nhưng cũng là một chưởng của đại võ tông, đủ để thoải mái nghiên áp nửa bước đại võ tông.
Sao Chúc Diêu này có thể hóa giải được? Còn nhẹ nhàng như thế
Chẳng lẽ Chúc Diêu này cũng bước vào cảnh giới đại võ tông rồi?
Tô Vũ không nghĩ nhiều nữa, anh thu hồi tay hừ nhẹ nói: “Tôi không thích loại tin ngưỡng này”
“Không thích tín ngưỡng, hay không thích tin ngưỡng đến từ tầng thấp nhất?” Chúc Diệu khẽ cười nói: “Tô tông chủ, chẳng lẽ tầng thấp nhất ngay cả tín ngưỡng cũng không xứng có được sao?”
Tô Vũ nhíu mày thật chặt.
Những lời này của Chúc Diệu, rõ ràng là đang bởi móc. Loại tín ngưỡng này có tác dụng gì” Tô Vũ hử nhe nói: “Cô Chúc, cô cố ý châm chọc tôi sao?”
Chúc Diêu vừa định mở miệng, lúc này, một luồng khi kinh tụ tập về phía này! “Không sai, là đang đâm chọc anh, thì sao?” Chi thấy Đằng Ngạo đi nhanh tới, đứng bên cạnh Chúc Diệu.
Anh ta vô cùng hằng hải, trong đôi mắt tòa ra địch ý, liếc mắt một cái nhìn, đúng là anh hùng đương thời.