Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2376


Kiếm khí đi qua nơi nào, không gian nơi đấy đều nứt toác, trong hai bên của Liệt Cốc, những con Phệ Thiên Trùng không kịp chạy thoát cũng bị dư âm làm chấn động đến chết, nát tan.


Soạt!


Không có quá nhiều phản kháng, cũng không có âm thanh dữ dội, kiếm quang này xẹt qua, cơ thể của Khương Thời Miễn cứng đờ trong Liệt Cốc.


Sau đó, trên cơ thể của anh ta xuất hiện những vết nứt, những vết nứt này không ngừng mở rộng, máu bắn ra điên cuồng.


Khi thanh kiếm Tiên Tôn rơi xuống, hai mắt của Khương Thời Miễn mở to, anh ta không thể tưởng tượng nổi, nhìn vào thân thể của mình, dần dần biến thành vô số mảnh vụn máu thịt.


Mình đang chết đi sao?


Trước đây đã chết trong trạng thái phân thân cảnh, bây giờ cũng không qua được hợp thể cảnh tam phẩm, cả hai lần đều thất bại trong tay cái tên này.


Rõ ràng là mình đã có được bảo khí mạnh nhất của chiến trường Sát Lục, mình sẽ đứng đầu chiến trường Tiên Ma, sau này còn nhắm tới vị trí thủ lĩnh Ma Môn Ngũ Tử, thậm chí sẽ trở thành tông chủ tông môn.


Bởi vì con rệp mình chưa bao giờ để ý đến mà mọi thứ đều biến mất rồi!


Khương Thời Miễn muốn hét lên, nhưng anh ta đã không thể phát ra âm thanh nào nữa.


Cơ thể anh ta vỡ tung, rơi xuống đáy cốc, giống như một cơn mưa máu.


“Cậu Khương, chuyện này không thể nào.”


Long Thần thừ người ra ngã xuống đất, nhìn chằm chằm vào hồn vía Khương Thời Miễn đang tiêu tan.


Dáng vẻ cô cùng đau đớn đó giống như cha mẹ chết vậy.


Tân Thiên căm phãn không thể dung thứ, vậy nên túm lấy Long Thần đi qua, còn để cho đối phương nhìn thấy cảnh này, Tân Thiên ngay lập tức cảm thấy vô cùng hả giận.


“Đây chính là người vô địch mà anh nói, đây chính là Khương Thời Miễn mà chúng tôi tuyệt đối không thể đánh bại, chắc chắn sẽ chết trong tay anh ta sao?”


Tân Thiên giãm lên người Long Thần, trút hết nỗi giận tích tụ trong lòng.


“Con mẹ nó, còn không phải là chết dưới cổ kiếm của tôi, còn không phải là chết trước mặt em Tư của tôi sao!”


“A, đừng đánh nữa, lão phu biết sai rồi” Long Thần gào thét thảm thiết xin tha thứ, không còn kiêu ngạo như trước kia nữa.


“Còn dám tự xưng là lão phu à?” Trong lòng Tân Thiên sảng khoái, lại tay đấm chân đá Long Thần một trận nữa.


Mất đi Khương Thời Miễn, Sát Lục Hắc Điển đó loạng choạng bay tới trên người Tân Trạm, một đường ánh sáng đen rơi xuống, tất cả vết thương trên người Tân Trạm đều đã lành.


Khi Tân Trạm tiếp xúc với Hắc Điển, Hắc Điển phai màu đi một chút rồi dần dân chuyển thành màu vàng kim.


Lúc này dưới đáy cốc, trong bóng tối sâu thẳm, Tân Trạm cầm sách cổ màu vàng, giống như thần ánh sáng trong bóng tối, khiến tất cả mọi người đều lộ ra ánh mắt cung kính.


“Bảo vật này đã thuộc về anh em tôi” Tân Thiên nhếch miệng cười.


“Em Tư, chúng ta đi đi, đi xử lý hết đám tay sai của Khương Thời Miễn ở trên kia”


Tân Trạm gật đầu, lại liếc nhìn Xích Giao Long đang hơi căng thẳng.


Xích Giao Long vốn đang liếm bàn chân trước bị thương của nó, nhưng lúc này cũng cảnh giác nhìn Tân Trạm, xoay người lui về sau mấy bước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK