“Trời đất, tu sĩ loài người này, tại sao lại biết phát huy phương pháp mạnh nhất của hoàng triều Tuyệt Nhật chúng ta, điều này là không thể”
“Đến Yêu Hoàng chưởng cũng xuất hiện luôn rồi, Thạch Chấn có thể đỡ nổi không”
Cảm nhận được nhiệt độ mãnh liệt mà ngọn lửa trên đỉnh đầu làm biến dạng không khí, lúc này Thạch Chấn mới phản ứng lại, anh ta ngước đầu lên nhìn bầu trời, vẻ mặt liền thay đổi rõ rệt.
Trong con ngươi anh ta, một dấu tay màu đỏ không ngừng to lên.
Cả người anh ta run lên kịch liệt, muốn né tránh cú tát của dấu tay này, nhưng bàn tay đỏ rực khổng lồ đã bao trùm tất cả không gian xung quanh anh ta.
Âm!
Bàn tay này mạnh mẽ, hung dữ đập lên người Thạch Chấn, trong chốc lát anh ta bị bàn tay đập xuống võ đài. Dấu tay đè xuống và ngọn lửa bốc lên bầu trời, Thạch Chấn liều mạng chống đỡ sự đàn áp của dấu tay, da nóng ra, anh ta hét lên thảm thiết.
Trên không trung, Tân Trạm khẽ lắc đầu, phát ra một luồng linh khí, định thu chiêu này lại.
Bị dấu tay này đánh trúng, Thạch Chấn đã không thể động đậy trong mấy ngày rồi, anh ta đã thất bại.
“Đừng nể tình, tiếp tục áp chế cậu ta”
Có điều dường như nhìn thấu tâm tư của Tân Trạm, Tuyệt Nhật Yêu Hoàng đột nhiên truyền âm nói với Tân Trạm.
“Anh ta không đón được chưởng này của tôi, tiếp tục đánh nữa thì anh ta sẽ chết” Tân Trạm bất lực nói “Không vấn đề, cậu nghe ta là được rồi, Thạch Chấn chết không được đâu. Nhưng ta muốn cho cậu ta một bài học suốt đời không quên” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng nói với giọng quả quyết.
“Được thôi” Tân Trạm không còn cách nào khác thu lại linh khí. Không biết Tuyệt Nhật ‘Yêu Hoàng này có đáng tin hay không, chắc không phải muốn mình giết Thạch Chấn rồi lấy cái cớ này mà diệt mình đấy chứ.
Nhưng mà nghĩ kĩ lại, dựa vào cái tội xông vào hoàng cung gây rối của mình, thì đã đủ bị một chưởng đánh chết, Tuyệt Nhật Yêu Hoàng chắc không đến nỗi chơi thủ đoạn này.
“Gầm!”
Yêu Hoàng chưởng càng áp bức thì sức mạnh càng tăng. Sức mạnh như núi và ngọn lửa thiêu đốt khiến Thạch Chấn đau đớn, cảm giác thân thể sắp bị xé nát. Anh ta gầm lên một tiếng, thân hình đột ngột biến đối, biến thành một con vượn khổng lồ.
Thạch Chấn từng nói, bản thân anh ta không cần biến thành yêu cũng có thể đối phó với Tân Trạm. Bây giờ bị Tân Trạm đánh một chiêu không chịu nổi mà biến nguyên hình rồi.
Nhưng dù có như vậy, cũng chỉ làm cho Thạch Chấn chống đỡ thêm được mấy giây mà thôi Cơ thể khổng lồ của con vượn có dấu vết rạn nứt, và lông trên người nó bị lửa thiêu rụi biến mất từng mảng, thê thảm vô cùng.
Bên ngoài võ đài, đám yêu tu đều im lặng.
Trước khi trận đấu bắt đầu, bọn họ đều dám chắc rằng Thạch Chấn sẽ thắng, Thạch Chấn là thiên tài của hoàng triều Tuyệt Nhật, cũng chính là niềm tự hào của bọn họ. Cộng thêm lời nói ngông cuồng trên võ đài của Tân Trạm, rằng chỉ dùng phương pháp yêu tu, điều đó càng khiến cho họ cảm thấy trận đấu này Thạch Chấn sẽ thẳng và kết quả không có gì là hồi hộp cả.
Nhưng kết quả bây giờ, giống như một cái bạt tai, mạnh mẽ tát lên mặt bọn họ.
Thiên kiêu lợi hại nhất của hoàng triều Tuyệt Nhật, vậy mà lại bại trong tay †u sĩ loài người nhãi nhép kia.
Hơn nữa còn gọn gàng dứt khoát như vậy, Man Ngưu Kình, cơn bão kiếm với Yêu Hoàng chưởng.
Chỉ với ba chiêu!
Thạch Chấn không chỉ thất bại, hơn nữa còn thất bại cực kì thê thảm. Cho dù có chống lại được Yêu Hoàng chưởng này, thì anh ta cũng không còn chút sức lực nào để chiến đấu.
Thấy Thạch Chấn gầm lên một tiếng, bỗng im bặt rồi hôn mê, Tuyệt Nhật Yêu Hoàng mới hài lòng gật gật đầu.
“ĐỊ đến đây được Ông ta bay ra cung điện, xuất hiên trên võ đài, bàn tay lớn vung một cá Lập tức linh khí khắp bầu trời tuôn ra giống như sóng trào dâng, rơi xuống dấu bàn tay đó, giống như cơn mưa bão rơi xuống dập tắt ngọn lửa. Ngay sau đó Yêu Hoàng chưởng này biến mất không còn vết tích chỉ trong chớp mắt.
Tân Trạm ở bên cạnh lườm Yêu Hoàng một cái, trong lòng có chút cạn lời “Chả trách không cho mình rút tay lại, thì ra là ông ta muốn ra vẻ”
“Tân Trạm, cậu đang nghĩ gì đấy?”
‘Yêu Hoàng chú ý thấy ánh mắt đó của Tân Trạm, ông ta khẽ quay đầu lại, có điều trong ánh mắt chứa đựng sự nguy hiểm đáng nghiền ngẫm “Tu vi Yêu Hoàng động trời, tôi rất khâm phục”
Tân Trạm trong lòng thì âm thầm mảng ông ta giả dối, ngoài mặt lại nở nụ cười chân thành, chắp tay với Tuyệt Nhật Yêu Hoàng “Được rồi, trận đấu này kết thúc tại đây đi”
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng lại vung tay lân nữa, Thạch Chấn bị hôn mê không biết bị ông ta đưa đến vùng đất nào rồi.
“Tiếp theo đây, ta nên nói cho mọi người biết sự thật rồi” Yêu Hoàng nhìn về đám đông, giọng nói trong trẻo.
“Chàng trai loài người này, không phải là kẻ địch của ta mà là đặc sứ ta sai đến”
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng thân mật võ vai Tân Trạm, ông ta vừa nói lời này xong thì cả hội trường lập tức lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc vô cùng, không hiểu rốt cuộc chuyện là như thế nào.
“Hùng Văn Ân, Lịch Ám Tây… đứng ra đây!”
Đại sư Nam Du bay đến võ đài, kêu †o gọi ra mấy cái tên.
Những người bị gọi tên thay đổi sắc mặt rõ rệt và hoảng sợ bước ra “Mấy người lấy hoàng cung làm hố bẫy, làm chuyện độc ác hãm hại người vô tội hết lần này đến lần khác, đừng tưởng rằng bổn hoàng không biết. Lần này ta cố tình sai cậu ta ra, điều tra chuyện này. Không ngờ sự thật khiến ta kinh ngạc”
Hùng Văn Ân cùng với những người khác quỳ cái bịch xuống, vẻ mặt cực kì hoảng loạn.
“Vua Lịch có mười mấy người con trai nối dõi, bỏ ra một kẻ suy đồi cũng rất bình thường. Ta giúp ông ta dọn dẹp cửa ngõ, tránh để sau này phạm phải lỗi lớn, chắc ông ta cũng sẽ không có ý kiến gì” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng cười giều một tiếng.
“Tần Trạm, mày không thể chết dễ dàng được đâu!”
Lịch Ám Tây nhìn Tân Trạm ở bên cạnh ‘Yêu Hoàng mà quát mảng. Trong lòng anh ta đau khổ vô cùng, vốn muốn giết Tân Trạm trút giận, kết quả cuối cùng người chết lại là mình.
Nhưng mà vẫn chưa đợi anh ta nói ra, Nam Du đã đi qua tát cho anh ta một bạt tai.
Lịch Ám Tây chỉ có thể phát ra những lời chửi rủa mờ nhạt.
Hùng Văn Ân ở bên thì sắc mặt nhợt nhạt, bại liệt nằm dưới đất. Cả người anh ta run rẩy, một thứ chất lỏng màu vàng chảy ra từ trong quần, bốc ra một mùi khai.
“Đưa đi, chém ngay không tha” Đại sư Nam Du khinh thường liếc mấy tên thị vệ này, vẫy vẫy tay, tự nhiên có người tiến đến đưa bọn họ đi.
“Được rồi, mọi người giải tán đi”
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng vẫy vẫy tay, mọi người chào hỏi xong rồi tập lức rời đi “Cậu đi với ta một chuyến” Yêu Hoàng nhìn Tân Trạm một cái rồi bay đi.
Không biết Yêu Hoàng lại muốn chơi trò gì đây, trong lòng Tân Trạm bất lực, nhưng cũng chỉ có thể theo.
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng ở trước, tự nhiên tung hoành trong hoàng cung, rất nhanh ông ta đã đưa Tân Trạm với Kim Sắc Tước Điểu đến sau chính điện, trước một tòa nhà nguy nga.
Diện tích tòa nhà này không lớn, nhưng tòa nhà rất tráng lệ và toát lên vẻ nguyên sơ và lâu đời của lịch sử.
Và đến đây vẻ mặt của Tuyệt Nhật Yêu Hoàng trở nên cực kì nghiêm túc, Kim Sắc Tước Điểu ở bên cạnh cũng nhận ra được điều gì đó, và trở nên yên tĩnh vô cùng.
“Tân Trạm, cậu có biết đây là nơi nào không?” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng nói.
Chương 1016: Minh hội bí ẩn
Thấy Tân Trạm lắc đầu, Tuyệt Nhật Yêu Hoàng hít một hơi thật sâu, cất bước đi lên bậc thang: “Chỗ này là đất tổ của bộ tộc chúng ta, tất cả những thứ trong này đều mang theo lịch sử của yêu tộc chúng ta. Từ thời Lăng Nhật Yêu Hoàng cho đến bây giờ”
Ba người bước lên cầu thang đá cẩm thạch, có người hầu giúp mở ra cánh cửa vừa dày vừa lớn, họ cất bước tiến vào bên trong đó.
Tân Trạm liếc mắt nhìn qua, bên trong được sắp xếp giống như một phòng triển lãm cá nhân, bên trong những tủ kính thủy tinh được đặt đủ các món đồ vật.
“Nói thế thì cậu cũng đã hiểu rõ, yêu tộc của ta không sinh ra ở đây mà ban đầu là bị bắt đến, bị coi như những nô lệ chiến tranh mà đối xử. Đến khi được Lăng Nhật Yêu Hoàng dẫn dắt thì chúng ta mới có cơ hội được nói chuyện ngang hàng với tu sĩ loài người” Yêu Hoàng lộ ra vẻ mặt đang hồi tưởng lại nói.
“Nhưng tất cả những thứ này đều không phải được hoàn thành trong một ngày, mà trong đó đã trải qua rất nhiều quá trình mài giữa mới có thể khiến loài người và yêu tộc có được một khoảng thời gian bình đẳng. Nhưng khoảng thời gian này rất nhanh sẽ trôi qua”
Lòng Tân Trạm hơi chấn động, anh ngạc nhiên nhìn Tuyệt Nhật Yêu Hoàng.
Nhưng Yêu Hoàng cũng không lập tức giải thích ý nghĩa đó ngay, ông ta tiếp tục đi về phía trước, giới thiệu về lịch sử mà yêu tộc đã trải qua.
“Mấy trăm năm trước, chúng ta và loài người có khúc mắc về quyền lợi, hai bên đã dùng cách thức chém giết nhau để giải quyết, cuối cùng cả hai bên đều bị tổn thất nặng nề, mỗi bên đều máu chảy thành sông. Sau đó chúng ta đã đề ra một giao ước Minh hội, cứ cách hai mươi năm sẽ giải quyết mâu thuãn xung đột giữa hai tộc một lần”
“Cứ như thế, mặc dù quy mô chiến đấu đã nhỏ hơn nhưng mỗi lần Minh hội chém giết lại càng thêm thảm khốc. Mãi đến tám mươi năm trước, chủ nhân của nhà họ Triệu năm trong tám gia tộc ở thế giới ẩn, là kỳ tài thiên bẩm trong thế giới ngầm đã dùng cách so tài của thế hệ sau để quyết định một chút quyền lợi sở hữu. Vì là thiên tài của một thế hệ cho nên dù có thiên phú rất cao nhưng tu vi lại có phần yếu hơn, hơn nữa có hai tộc lớn mạnh hộ pháp nên không bị thương vong quá nhiều. Mà hai bên đều lấy được lợi ích, cũng sẽ nghiêng về bồi dưỡng thế hệ trẻ tránh tranh chấp”
Tân Trạm nghe vậy thì gật đầu, vị chủ nhân của nhà họ Triệu này rất biết suy nghĩ và cân nhắc.
Nhưng bây giờ ở trong tám gia tộc ở ẩn giới nhưng rõ ràng không hề có nhà họ Triệu, không biết trong đó đã lại xảy ra chuyện gì.
“Cách thức này của chủ nhân nhà họ Triệu có thể nói là đã làm hai bên đều thỏa mãn. Vì thế gần tám mươi năm qua chính là quãng thời gian hòa bình nhất của yêu tộc chúng ta và loài ngườ Tuyệt Nhật Yêu Hoàng cảm thán nói “Nhưng tình huống bây giờ đã thay đổi”
“Tân Trạm, Thạch Chấn là kẻ mạnh nhất của hoàng triều Tuyệt Nhật của ta, cậu cảm thấy năng lực của cậu ta so với thiên tài của loài người các cậu thì như thế nào? Không cần phải giấu diếm đâu” Yêu Hoàng hỏi anh.
“Không giống như Nghiêm Trác Văn, càng không sánh được với Đổng Thiên Thành và Trương Quốc Tuấn” Tân Trạm cũng không khách sáo gì mà nói ra.
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng gật đầu nói: “Đây mới là chỗ phức tạp, Minh hội của loài người và yêu tộc sắp được tổ chức, mà tư chất của thế hệ trẻ của yêu tộc tam hoàng của ta đều rất yếu ớt, vẫn còn kiểu mắt cao hơn đầu, chìm đảm trong huy hoàng của ngày xưa”
“Cho nên ta muốn mời cậu giúp ta huấn luyện những đứa nhỏ thiên tài nhưng lại kiêu ngạo không biết khiêm tốn này, khiến cho chúng hiểu rõ được núi này cao thì còn núi khác cao hơn”
“Ngài muốn tôi trở thành sư phụ của bọn họ, trách không được ngài lại bắt tôi nghênh chiến dạy dỗ Thạch Chấn” Tân Trạm hiểu ra tất cả.
“Không sai, trước tiên khiến cho bọn họ bị nhục nhã, lại tiến hành huấn luyện đặc biệt cho bọn họ. Tân Trạm, chỉ cần cậu chịu đồng ý giúp ta thì điều sẽ tùy ý cậu” Tuyệt Nhật ‘Yêu Hoàng nói “Xin lỗi, chuyện này tôi sợ không có cách nào giúp được” Nhưng nắm ngoài dự đoán, Tần Trạm lại dứt khoát lắc đầu từ chối.
“Vi sao?” Yêu Hoàng hỏi anh.
“Tôi thân là loài người, thời điểm này nếu như tôi giúp yêu tộc của ngài đánh bại †u sĩ loài người thì không phải đã làm kẻ phản bội hay sao?”
“Hơn nữa nếu là chuyện thi đấu thì thẳng thua là chuyện bình thường, khó mà nói được rằng yêu tộc chắc chẵn sẽ thắng”
Tân Trạm lắc đầt “Không phải là chắc chẩn sẽ thẳng, mà là yêu tộc của ta không thể thua nữa” Tuyệt Nhật ‘Yêu Hoàng thở dài một tiếng.
Lúc này, Nam Du đi đến, trong tay bưng một chồng sách dày hết tầng này đến tầng khác.
“Tân Trạm, yêu tộc của chúng ta không phải là chống cự lại với tất cả tu sĩ loài người, mà là với những đối thủ của cậu như là Vấn Tông và nhà họ Đổng. Nếu cậu giúp chúng ta thì cũng coi như là cậu đang tự giúp chính mình”
“Tần Trạm, ta có nói nhiều hơn cũng không có ích gì, đây là những tư liệu về yêu tộc chúng †a, cậu có thể xem qua rồi mới quyết định” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng nhìn kĩ Tân Trạm một cái.
Quay lại chỗ ở xa hoa mà Yêu Hoàng đã sắp xếp cho anh, Tân Trạm lấy những tư liệu , vẻ mặt khó hiểu đó ra Mặc dù chính mình không đồng ý với bất cứ cái gì, nhưng anh cũng tò mò tại sao một ‘Yêu Hoàng lại có thể hạ thấp thân phận của mình để nhờ vả anh, cuối cùng thì yêu tộc đã xuất hiện những tình huống gì.
Tư liệu Nam Du cho anh rất nhiều, hơn nữa lại rất tỉ mỉ và xác thực. Tân Trạm tỉ mỉ lật xem, rất nhanh đã mấy giờ đồng hồ.
Trong cung điện, không biết từ lúc nào đã có vô số ngọn đèn sáng lên, soi sáng trong này giống như ban ngày vậy. Tân Trạm lật trang sách cuối cùng, hít vào một hơi thật sâu.
“Yêu tộc tam hoàng, ông nội của Kim Sắc Tước Điểu tuổi đã cao và đã bế quan lâu năm, một Yêu Hoàng khác trong lúc thăm dò bí cảnh đã bị thương, nên chỉ còn Tuyệt Nhật ‘Yêu Hoàng hết sức chống đỡ”
“Nguồn suối sinh mệnh của yêu tộc khô cạn đã khiến cho ưu thế lớn nhất của bọn họ trở thành quá khứ. Số lượng của yêu tộc cũng giảm xuống, cũng là nguyên nhân hơn mười năm nay không có thú triều nổi bật”
“Những lần này Vấn Tông và nhà họ Đổng đều chiếm được nhiều lợi ích ở Minh hội. Bọn họ không những uy hiếp những tông môn gia lộc khác mà cũng uy hiếp đến sự an toàn của yêu tộc.”
“Nếu dựa theo những gì nói trong này, có thể xác thực rằng bề ngoài yêu tộc rất lớn mạnh nhưng bên trong đã thối rữa”
“Nếu còn tiếp tục để cho Vấn Tông và nhà họ Đổng lên mặt nữa thì những chỉ nhánh của các gia tộc ủng hộ mình, sợ rằng sau này sẽ khó mà bước tiếp được, thậm chí còn có thể bị diệt tộc. Nếu đã vậy thì chuyện làm sư phụ này mình cũng không hẳn là không thể làm được”
Tân Trạm đặt những quyển sách sang một bên, anh cũng không hoàn toàn tin tưởng, dù sao đây cũng là những thứ mà Nam Du đưa đến. Tân Trạm sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác.
“Cho nên chuyện này mình phải hỏi người khác mới được”
Sau khi suy nghĩ một lúc, Tân Trạm lấy ngọc truyền âm ra.
Lúc trước ở đại hội Thiên Kiêu, Tân Trạm và mấy người Chúc Diêu, Cố Minh Ân, và Thánh Tử Khấu Tiên Tông đã trao đổi Ngọc Giản. Như vậy thì chỉ cần đối phương không ở trong bí cảnh thì sẽ có thể liên lạc được với nhau.
Tân Trạm suy nghĩ một chút, trước tiên vẫn cầm truyền âm Ngọc Giản của Chúc Diêu lên.
“Tân Trạm, đã muộn như vậy rồi, có chuyện gì quan trọng sao?”
Ngọc Giản vang lên giọng nói trong trẻo của Chúc Diêu, khiến cho Tân Trạm trong một giây đã liên tưởng đến gương mặt xinh đẹp của cô.
Vội vàng thu lại suy nghĩ, Tân Trạm hỏi Chúc Diêu một chút chuyện liên quan đến yêu tộc.
“Cơ bản là đúng. Có một số việc tôi cũng đã từng nghe cha tôi nói loáng thoáng qua.
Thật ra Minh hội này đối với nhà họ Chúc chúng tôi là hoàn toàn mua bán lỗ vốn” Chúc Diêu nói.
“Loài người êu tộc, mỗi bên đều có những thứ quý hiếm và phong phú. Minh hội này cho dù lấy vật đổi vật, còn về tỉ lệ thì phải dựa vào thực lực để nói: “Bởi vì những năm này thế lực của Vấn Tông và nhà họ Đổng rất mạnh, mỗi lần bọn họ đều có thể đánh bại thiên tài của yêu tộc.
và lấy được phần lớn lợi ích. Sau đó yêu tộc cũng thông minh ra, thiên tài mạnh nhất sẽ chuyên đối phó với nhà họ Chúc chúng tôi, nhà họ Khương hoặc là đệ tử Lĩnh Nam Kiếm “Tông. Cho nên mỗi minh hội, nhà họ Chúc chúng tôi đều thưởng tiền, đây chính là nguyên nhân lớn nhất khiến cho nhà họ Chúc chúng tôi không có năng lực xoay mình và luôn ở thế yếu trong tám gia tộc”
“Thì ra là thế” Tân Trạm gật gật đầu, hơi hiểu ra.
“Minh hội lần này cô cũng sẽ tham gia chứ?” Tân Trạm tò mò hỏi.
Chương 1017: Ngọc Giản cao cấp
“Đương nhiên rồi, tôi đại diện cho nhà họ Chúc xuất chiến, nhưng cũng không biết có phải là đối thủ của thiên tài yêu tộc hay không?” Chúc Diêu thở dài nói.
“Lần này hẳn là không có vấn đề” Tân Trạm cười nói, lần nói chuyện với Chúc Diêu này, cũng làm cho Tân Trạm có một chút ý tưởng.
Nếu trao đổi quyền lợi thì tại sao không tóm lấy chỗ tốt chứ, cũng để cho những gia tộc giúp đỡ mình lấy được.
“Chúc anh may mắn!” Chúc Diêu cười nói: “Nhưng Tân Trạm này, tại sao tôi cảm thấy gần đây anh luôn trốn tránh tôi vậy hả? Chẳng lẽ anh đã làm chuyện gì sai trái với tôi?”
“Có hả? Làm gì có đâu” Tân Trạm xoa cái trán đổ mồ hôi của mình, anh cười khan vài tiếng nói: “Đúng rồi, tôi còn có việc, trước mắt cứ như vậy đi!”
Nói xong Tân Trạm nhanh chóng kết thúc Ngọc Giản truyền âm.
“Chúc Diêu chắc không biết đâu nhỉ? Chắc chắn không biết đâu” Tân Trạm cũng hơi nhức đầu, nếu lỡ như Chúc Diêu tìm được mình, bắt mình cưới cô ta, mình nên trả lời thế nào đây.
Lời nói cưới cô ta, thì phải làm sao với Tô Uyên đây.
Ôi, một lần sai lầm hối hận cả đời.
Không đúng, chuyện này cơ bản là ngoài ý muốn, mình là người vô tội.
Sau đó, Tân Trạm thu hồi lại suy nghĩ, lại tiếp tục liên lạc với mấy người Cố Minh Ân và Thánh Tử Khấu Tiên Tông.
Những người này cũng không thân thiết với Chúc Diêu cho nên Tần Trạm cũng không nói rõ mà chỉ nói bóng nói gió, cuối cùng cũng biết mình đang nghĩ đến gì đó.
Trong lúc Tân Trạm đang liên lạc mọi người, bên ngoài trời đã sáng choang.
Trong đại điện hoàng cung.
“Bệ hạ, ngài nói chuyện với Tân Trạm thế nào rồi, liệu cậu ta có bằng lòng với lời nhờ vả của chúng ta không?” Nam Du đứng bên cạnh Tuyệt Nhật Yêu Hoàng, tò mò hỏi.
“Tư liệu của Tân Trạm này ta đã xem qua, cậu ta cũng không phải là kẻ ngu ngốc gì, cũng có suy nghĩ của chính mình. Ta cho cậu †a một ngày cũng đủ để cậu ta phán đoán xem là đúng hay sai.”
Trên mặt Tuyệt Nhật Yêu Hoàng mang theo nụ cười nhạt nói: “Chỉ cần cậu ta không phát bệnh thì chắc chắn sẽ đồng ý với ta, dù sao những tư liệu kia của cậu tất cả đều là thật, lần này ta dùng chính là dương mưu”
“Bệ hạ, tu sĩ loài người kia đến ạ”
Bên ngoài điện, một hộ pháp chạy đến, khom người nói.
“Để cậu ta vào, à thôi, để ta tự mình đi tiếp đón”
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng läc đầu, đi thắng ra ngoài cung điện.
Lúc này, Tân Trạm và Kim Sắc Tước Điểu chậm rãi đi đến, nhìn thấy Tuyệt Nhật Yêu Hoàng, Tân Trạm hành lễ.
“Bệ hạ, tôi có thể đồng ý với ngài, nhưng tôi cũng có một điều kiện” Tân Trạm không nói dài dòng, mở miệng ra đã nói thẳng “Được thôi, chỉ cần hợp lý, ta đều có thể đồng ý với cậu” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng nói.
Tân Trạm nói ra suy nghĩ của mình, sau khi Tuyệt Nhật Yêu Hoàng suy nghĩ một lúc thì nói: “Chỉ cần kết quả cuối cùng giống như lời cậu nói thì chuyện này ta có thể quyết định được”
“Bệ hạ, điều kiện của chúng ta đã bàn xong, cũng nên nói một chút về chuyện khen thưởng” Nói xong, Tân Trạm cười nói Nụ cười của Tuyệt Nhật Yêu Hoàng cứng lại, đây là tình huống gì chứ, điều kiện vừa nấy của Tân Trạm không được coi là phần thưởng sao?
“Cậu đúng là một tên tham lam” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng lập tức cười lớn nói: “Ta nghe nói cậu đã nhận được kỹ thuật truyền thừa Ngọc Giản kia của Hồ Lão, nhưng kĩ thuật này phải dùng Ngọc Giản cao cấp nhất mới được.
Ta có thể cho cậu cơ hội lấy được thứ đó”
“Bệ hạ có nơi như vậy sao?” Tim Tân Trạm đột nhiên đập mạnh.
Nếu thật sự có thể lấy được Ngọc Giản cao cấp, dùng kĩ thuật truyền thừa đưa thuật pháp của anh vào trong đó, điều này chẳng phải là mình có thể tạo nên một nhóm kẻ mạnh rồi sao.
“Vì sao bệ hạ không cho tôi luôn?” Tân Trạm hỏi.
“Bởi vì chỗ đó được gọi là bí cảnh Yêu Hoàng, cả một đời chỉ có thể đi một lần, mà ta đã đi vào “Bí cảnh Yêu Hoàng, anh Tuyệt Nhật, anh thật là hào phóng” Kim Sắc Tước Điểu ở bên cạnh nghe thấy thế thì kích động muốn nổ tung lông vũ.
“Tân Trạm, anh kiếm hời rồi, đó là nơi Lăng Nhật Yêu Hoàng phi thăng, lúc ông ấy phi thăng chỉ đưa theo một thanh trường kiếm, những thứ khác đều để ở trong bí cảnh, chắc chắn sẽ có Ngọc Giản cao cấp”
“Nhưng mà có thể lấy được bao nhiêu thì phải dựa vào sự cố găng của cậu, ba mươi năm trước bổn hoàng đi vào trong đó đã từng nhìn thấy vật ấy nhưng đã không nhặt”
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng lập tức nói vị trí cho Tân Trạm.
“Bệ hạ, cái này không phải là ngài thưởng cho tôi, rõ ràng là muốn tôi đưa bọn họ đến bí cảnh Yêu Hoàng, đảm bảo cho họ thuận tiện tìm được bảo vật đấy chứ” Tân Trạm nghe xong không thể không nói.
“Cậu tu là cấp cao nhất, có thể lấy được bảo vật tốt nhất không phải là cậu sao? Hơn nữa ngoài Ngọc Giản cao cấp còn có cả vô số những bảo vật mà tổ tiên ta để lại nữa, cậu đừng nghĩ rằng mình sẽ thua thiệt”
“Nhưng có thể cũng sẽ không lấy được thứ gì” Tân Trạm phản bác lại “Vậy cậu muốn cái gì?” Yêu Hoàng nói.
“Tạm thời tôi chưa nghĩ ra, nhưng tôi muốn một lời hứa từ ngài, chỉ cần không vi phạm chủ đích ban đầu của ngài thì những yêu cầu của tôi, ngài đều phải bằng lòng” Tân Trạm nói.
“Được, ta đồng ý” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng gật đầu.
Tân Trạm hít một hơi thật sâu.
Kể từ bây giờ mình sẽ trở thành sư phụ của đám thiên tài yêu tộc bướng bỉnh kia “Ngay lập tức cậu phải gặp bọn nhóc này, nhớ phải cho bọn nó một đòn phủ đầu thị uy đấy” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng nói.
“Ngài yên tâm, đánh người là sở trưởng của tôi mà” Tân Trạm nhếch miệng cười.
Bên ngoài cung Yêu Hoàng, trong sơn ốc tối tăm yên tĩnh.
Một đám thiên tài yêu tộc đang tụ tập cùng nhau để đợi đại sư Nam Du đến.
Lúc trước bọn họ nhận được tin tức, nói là có tin tức rất quan trọng muốn tuyên bố nên bọn họ đều rất ngạc nhiên “Bây giờ nhớ lại vẫn rất sợ con người” Cô gái tàn nhang trong đôi mắt lộ vẻ mê mang, không kìm được mà cảm thán.
“Một chiêu đã đánh cho Thạch Chấn đến bây giờ vẫn không bò được xuống giường, kiểu tu sĩ này rất tài gi “Hừ, Thái Tinh, đừng vì người khác mà dập tắt ý chí của mình. Thạch Chấn không biết anh ta có Yêu Hoàng chưởng, nếu biết thì sẽ không cho anh ta có cơ hội” Cốt Lâm không thoải mái nói.
“Nhưng tôi nghe Lam Yên nói, tên này mới tu luyện Yêu Hoàng chưởng được hơn mười ngày” Thái Tinh không đồng ý nói lừng nói những chuyện này nữa, mọi người nên nghĩ xem đại sư triệu tập chúng ta đến đây có chuyện gì đi!” Một thanh niên mập mạp nói: “Công chúa Lam Yên, Nam Du là sư phụ của cô, cô không biết chuyện gì sao?”
“Tôi qua nghe sư phụ nói, phụ hoàng muốn tìm sư phụ mới cho chúng ta, phụ trách đặc huấn trước khi minh hội diễn ra”
Một câu của Lam Yên đã làm cho mọi người ở đây kinh hãi “Dạy chúng ta tu luyện sao? Sẽ là ai chứ, không phải là đại sư Nam Du à?”
“Công việc của đại sư rất bận rộn nên sẽ không có thời gian, nhưng sẽ là yêu tướng nào hay yêu vương nào, tôi đang rất mong đợi đây”
Trong lúc bọn họ đang thảo luận, xa xa đã xuất hiện hai đám mây đáng sợ.
“Đại sư”
Nhìn thấy Nam Du, mấy người Lam Yên đều đứng lên làm lễ với ông ta.
Nhưng mấy người trước mặt lại dời ánh mắt về phía người đứng phía sau Nam Du, Cốt Lâm có chút kinh ngạc kêu lên thành tiếng.
Lam Yên và Thái Tỉnh cũng có chút kinh ngạc, người này thế mà lại là Tân Trạm.
“Giới thiệu với mọi người một chút, người này cậu Tân, chính là sư phụ mà đích thân bệ hạ đã mời đến” Nam Du cười nói.
“Đại sư Nam Dụ, tên này là con người mà”
Cốt Lâm chỉ ngón tay về phía Tân Trạm, mảng nhiếc: “Ngài lại để cho loài người hướng dẫn chúng tôi tu luyện sao?”
Khuôn mặt những người khác cũng rất khó hiểu, khó có thể tin được.
Mặc dù sau khi yêu tộc biến thành hình người, bọn họ cũng tự duy trì trạng thái của mình là con người, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình là con người. Mà càng là yêu tộc có tu vi cao thâm thì lại càng tự hào về tộc của mình, càng thêm căm thù loài người.
Chương 1018: Làm quen lại từ đầu
Nhưng hiện giờ, Yêu Hoàng lại để cho một tu sĩ đến chỉ bảo, làm sư phụ của những thiên tài yêu tộc như bọn họ, quả đúng là chuyện chưa từng có trong lịch sử.
“Có gì mà không thể?” Nam Du nói.
“Hôm qua lúc cậu Tân và Thạch Chấn đánh nhau, các người cũng đã nhìn thấy cả rồi. Thạch Chấn cũng ở bậc thiên tài ngang hàng với các người mà còn không phải đối thủ của cậu Tần. Vậy chẳng lẽ cậu ấy lại không đủ tư cách hay sao?”
“Đại sư, chúng tôi không có ý đó” Cốt Lâm cười khổ nói: “Tuy nhiên chuyện có năng lực và chuyện hướng dẫn cho chúng tôi là hai chuyện khác nhau, người như cậu ấy hiểu biết quá ít về yêu tộc chúng ta thì dạy sao được, huống hồ những thiên tài như chúng tôi nhận một con người làm sư phụ cũng mất mặt quá”
“Hừ” Nam Du đen mặt, nặng nề hừ một tiếng.
“Bái con người làm sư phụ là mất mặt thì thua Minh Hội không mất mặt hay sao? M: người các người ai nấy đều tự nhận là thiên tài nhưng có kẻ nào dám đảm bảo sẽ thắng được Trương Quốc Tuấn và Đổng Thiên Thành không?”
“Dựa vào tư chất của tôi, chắc chản là được’ Cốt Lâm vô cùng tự tin đáp.
“Ngay cả ba chiêu của Trương Quốc Tuấn cậu cũng không tiếp nổi”
Câu nói của Tân Trạm như gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu Cốt Lâm “Chuyện này là không thể, anh đang gạt tôi thôi” Cốt Lâm đỏ bừng mặt đáp.
“Khụ khụ, vừa phải thôi, đừng ra tay nặng quá” Đại sư Nam Du liếc nhìn đám người đang vô tư cười kia bằng cái nhìn thông cảm, đúng là cái chết đổ xuống đầu rồi mà cũng không tự biết.
Nam Du lắc đầu bỏ đi “Này, tên nhóc loài người kia, tôi không biết chủ ý của Yêu Hoàng là gì, anh có điểm nào tốt, nhưng tốt nhất anh vẫn nên thành thật chút đi, nước sông không phạm nước giếng, chúng tôi cũng sẽ không bắt nạt anh. không thì chỉ sợ nhiều yêu tu quá, muốn chỉnh anh cũng dễ mà”
Đợi sau khi Nam Du đi khỏi, giọng nói phía sau lại vang lên một lần nữa, kéo theo đó là vô số nụ cười và ánh mắt cười nhạo.
“Anh bạn đang nói chuyện, núp mãi ở xa như vậy có buồn không, hay là chúng ta nói chuyện rõ với nhau một chút nhỉ”
Tân Trạm vui vẻ cười, không chút tức giận “Haha, chẳng qua là tôi không thích bàn tán trước mặt thôi chứ đừng tưởng rằng tôi thấy sợ”
Lời vừa dứt một bóng người đã nhảy từ trên cây to phía sau xuống, Thân hình anh ta cao lớn, sức mạnh cuồn cuộn, trong ánh mắt nhìn xuống Tân Trạm lại chỉ thấy rõ sự coi thường.
“Không biết nên xưng hô sao đây?” Tân Trạm từ tốn hỏi “Lịch Ám Trọng, hay cũng chính là anh trai của Lịch Ám Tây” Người đàn ông kia lạnh lùng nói.
“Khó trách, anh muốn trả thù thay cho em trai mình à?”
“Đừng hiểu lầm, tôi với Lịch Ám Tây là anh em khác mẹ, hơn nữa tôi cũng không thích nó, nhưng vì cậu đã hại chết người nhà họ Lịch tôi nên tôi vẫn tự nhiên thấy khó chịu với cậu.”
Người nọ nhìn chằm chằm Tân Trạm nói “Nếu đã khó chịu thì sao phải nhịn, không bằng hai ta cùng đấu một trận xem” Tân Trạm khẽ cười nói.
“Đương nhiên là được, nhưng cậu có dám bỏ phi kiếm chỉ thuật đi mà đấu tay đôi với tôi không?” Lịch Ám Trọng hỏi.
“Có phải anh nghĩ tôi đánh thắng được Thạch Chấn là nhờ có sức mạnh của phi kiếm đúng không, vậy được.” Tân Trạm quả quyết nói Điều khiến Lịch Ám Trọng thấy bất ngờ là Tân Trạm lại đồng ý với mình.
“Nếu cậu thua thì sau này đừng quan tâm chuyện của chúng tôi nữa. Còn nếu tôi thua, tôi sẽ phục cậu’ Lịch Ám Trọng nói.
“Có trò vui để xem rồi.”
Mấy người Cốt Lâm hai mắt sáng bừng, vội vàng lùi lại, nhanh chóng chừa ra một khoảng trống cho họ.
“Tên nhóc loài người kia, để tôi cho cậu thấy sức mạnh thực sự của yêu tộc chúng tôi là thế nào”
Lịch Ám Trọng quát lên một tiếng đầy dứt khoát, bắp thịt trên cơ thể anh ta nổi lên cuồn cuộn, trong phút chốc đã biến thành một người cao ba mét, nhằm thẳng một quyền đến chỗ Tân Trạm.
“Tên nhóc Lịch Ám Trọng này mới động thủ đã ra sát chiêu rồi, tên tu sĩ loài người này.
thế mà lại dám đọ quyền cước với anh ta nữa, đúng là tự tìm đường chết” Cốt Lâm nở nụ cười lạnh.
Đám người Lam Yên đều vô cùng căng thẳng.
Trong số họ, sức mạnh của Lịch Ám Trọng nằm ở bậc cao nhất, thêm vào đó, sức mạnh ban đầu của yêu tộc vốn đã vô cùng mạnh mẽ, nếu đọ quyền cước thì đúng là Lịch Ám Trọng càng được lợi hơn.
Tuy nhiên, điều năm ngoài dự đoán của tất cả là.
Một quyền này của Lịch Ám Trọng lại đập mạnh xuống nền đất, vị trí ban đầu Tân Trạm đứng trong nháy mắt đã sụt xuống tạo ra một hố sâu khổng lồ trên mặt đất.
Một giây sau đó, Tân Trạm lập tức bay lên đỉnh đầu Lịch Ám Trọng, đạp một cước đây mạnh mẽ xuống đỉnh đầu anh ta.
Ầm!
Lịch Ám Trọng cảm thấy đầu óc quay cuồng, hai chân run lên rồi bị Tân Trạm đánh bay vào trong đất.
Anh ta tức giận gầm lên một tiếng, muốn rút hai chân ra Nhưng Tân Trạm lại đạp một cước khiến cả nửa thân mình anh ta vùi sâu vào đất.
Dưới sự kinh ngạc đến trợn mắt há mồm của đám người Cốt Lâm, Tân Trạm cứ đạp một cước rồi lại một cước khiến Lịch Ám Trọng bị vùi vào đất như một củ cải.
Cuối cùng Lịch Ám Trọng đầu óc choáng váng, chỉ còn lại mỗi phần đầu ngây ngốc lộ ra bên ngoài.
“Phục rồi chứ?” Tân Trạm đứng trên đầu Lịch Ám Trọng hỏi.
“Tôi, tôi..” Lịch Ám Trọng bị đánh đến xây xẩm mặt mày nhưng lại đỏ mặt, cẳn răng muốn giả làm anh hùng. Cuối cùng bị Tân Trạm đạp thêm một cước, anh ta lập tức bật khóc.
“Tôi phục rồi, đừng đánh nữa.”
Lúc này Tân Trạm mới hài lòng gật đầu, dùng tay nắm lấy lỗ tai Lịch Ám Trọng, bỏ ngoài tai những câu chửi mắng, kêu khóc của đối phương, anh tùy tiện nhấc anh ta lên.
Mặt đất lại bắt đầu rung chuyển, cơ thể cao đến ba mét của Lịch Ám Trọng bị Tân Trạm rút thẳng ra ngoài ném đi.
Không gian trở nên tính lặng, tất cả đều trầm ngâm không nói gì Một thiên tài yêu tộc như Lịch Ám Trọng ở trước mặt Tân Trạm lại bị người ta tùy ý chơi đùa như một món đồ chơi, không có sức chống trả.
“Còn ai không phục nữa?” Tân Trạm quay đầu, ánh mặt trời rọi xuống gương mặt anh, nụ cười vô cùng đơn giản, thuần khiết nhưng ở trong mắt những người kia lại vô cùng đáng sợ, thậm chí có vài người đã đổ mồ hôi lấm tấm trên trán.
Tu sĩ loài người này, tu vi thật quá kinh khủng.
Không thấy Lịch Ám Trọng thảm đến mức nào sao, đầu bị đạp chảy be bét máu, bây giờ gã đang năm ra một góc như heo chết rồi, muốn đứng cũng không đứng dậy được.
“Không phải vừa nãy cậu nói nhiều lắm sao, có muốn thử chút không?” Thấy không ai nói gì, Tân Trạm chỉ vào Cốt Lâm hỏi.
“Không cần đâu, tôi phục rồi!” Cốt Lâm mặt trắng bệch, liên tục xua tay.
“Còn cậu?”
Tân Trạm nhìn quanh, hỏi từng người một, không ít kẻ vội vàng cúi xuống, không cả dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Có kẻ còn cố chấp muốn phản kháng, Tân Trạm chỉ khẽ hừ một cái, uy lực phát ra đã đủ làm đối phương mềm nhũn cả chân, quỳ sụp xuống đất.
Cả một đám người không còn ai dám hó hé gì nữa.
“Nếu như các cậu đều đã đồng ý cả rồi thì từ hôm nay trở đi, tôi chính là sư phụ của đám phế vật các cậu. Làm quen lại lần nữa nhé, tôi là Tân Trạm”
Tân Trạm nhảy lên trên một phiến đá lớn, nhìn tất cả nói.
Đám người Cốt Lâm đều để lộ sắc mặt vô cùng khó coi, từ nhỏ đến lớn bọn họ đều được gọi là thiên tài, ấy vậy mà khi đứng trước mặt Tân Trạm lại biến thành phế vật.
Có điều bị người ta xem thường còn đỡ hơn chết, trước mặt Tân Trạm, đúng là họ không có tư cách náo loạn.
“Tân Trạm, anh là Tân Trạm đó sao?” Thái Tinh đứng một bên trợn tròn hai mắt, giọng nói của cô có phần kích động giống như đột ngột tiếp nhận được tin tức quan trọng.
Chương 1019: Tất cả đều ngã
Gần đây, cái tên Tân Trạm này đang nổi như cồn.
“Thiên Kiêu Thịnh Hội của nhân tộc, có một tu sĩ ngoại giới gây sức ép cho Vấn Tông Chuẩn Thánh Tử, giành được vị trí đầu tiên, là anh sao?”
Thái Tinh vừa nói xong, tất cả những người ở đó đều ngây ngốc Thiên Kiêu Thịnh Hội đã hạ xuống được hơn tháng, tin tức này cũng đã truyền đến yêu tỘC.
Hơn nữa cái tin võ giả ngoại giới giành được quán quân cũng gây bão trong ngoài giới yêu thú ở dãy núi Quái Thú này, cuối cùng cái tin đó cũng thu hút sự chú ý của cả yêu tộc giống như người thừa kế Yêu Hoàng. Có thể nói cái tên Tân Trạm này đã trở thành sấm đánh bên tài thiên tài của mỗi một yêu giới.
Trước đó bọn họ cũng từng bàn tán Tân Trạm này lợi hại tài giỏi đến mức nào, may mà không phải người của bát gia hay tam tông, nếu không lần minh hội này, bọn họ tiêu chắc rồi Nào ngờ, chăng những Tần Trạm đã đến đứng trước mặt bọn họ đây mà hiện giờ còn thành sư phụ của bọn họ nữa.
“Chính là tôi” Tân Trạm không hề bác bỏ.
“Khó trách Yêu Hoàng bệ hạ lại chọn anh làm sư phụ” Đám người Cốt Lâm tâm trạng phức tập, cũng đã gạt đi ý định muốn dạy dỗ Tân Trạm rồi.
Lần thua trước của Thạch Chấn, bọn họ vẫn cảm thấy Tân Trạm chẳng qua là dựa vào uy quyền của phi kiếm hoặc nhân lúc Thạch Chấn chưa kịp chuẩn bị mà sử dụng Yêu Hoàng chưởng, nhưng giờ nghĩ lại thì Thạch Chấn thua cũng đâu có oan đâu.
“Được rồi, các người tự giới thiệu qua về mình đi” Tân Trạm mở miệng, mắt nhìn về phía mọi người.
Dù sao anh cũng đã làm sư phụ người ta rồi, cũng phải biết họ tên gì chứ.
“Cốt Lâm, Thái Tỉnh… Tất cả đều lần lượt giới thiệu tên mình, Tân Trạm cũng âm thầm ghi nhớ.
“Hôm nay là lân đầu tiên tôi tới đây, không thích nhiều lời thừa thãi” Tân Trạm liếc nhìn một lượt nói: “Chúng ta cứ đơn giản thôi, mọi người cứ lần lượt qua đây đấu với tôi. Cốt Lâm, cậu trước đi”
“Sư phụ Tần, tôi đã phục rồi mà, sao còn phải đánh nữa?” Cốt Lâm vừa nghe đã suýt chút quỳ rạp xuống.
Thạch Chấn bị Tân Trạm một tát đánh cho trọng thương hiện giờ vẫn nằm bẹp trên giường, chưa dậy nổi, còn Lịch Ám Trọng lại bị Tân Trạm một cước chôn xuống đất, cậu ta chỉ có một chút xíu thế này sẽ bị Tân Trạm dày vò chết mất.
“Nói linh tinh, không thử qua thân thủ sao biết được thực lực mấy cậu đến đâu? Yên tâm đi, lần này chỉ so tài thôi, tôi cam đoan sẽ khống chế sức mạnh”
Tân Trạm cau mày, trách phạt, lại cười an ủi: “Tôi chỉ dùng một tay thôi, được rồi chứ?”
“Sư phụ Tân có chắc không?” Cốt Lâm nghe thế, mắt sáng rực lên.
Dù Tần Trạm mạnh thật nhưng chỉ có một tay thì sức mạnh cũng giảm đi phân nửa, vậy là cậu ta có cơ hội rồi.
“Đương nhiên.”
“Vậy được, mong sư phụ Tân chỉ giáo”
Cốt Lâm vô cùng tự tin bước lên.
Tân Trạm gật đầu, ngoắc ngoäắc tay. Cốt Lâm khẽ gầm một tiếng, toàn thân bộc phát sức mạnh, ánh mắt đột nhiên trở nên dữ tợn, bước vào trạng thái giao đấu, thân thể như huyễn ảnh, bay thẳng đến chỗ Tân Trạm.
“Tốc độ tốt đấy”
Tân Trạm nhẹ gật đầu, vươn tay ra đột ngột ngăn cản quả đấm của Cốt Lâm.
“Nhưng sức mạnh lại kém quá.”
Tân Trạm lại lắc đâu, sức mạnh bộc phát từ một quyền lập tức đánh Cốt Lâm văng ra.
Cốt Lâm lộn một vòng trên không trung, lúc rơi xuống còn lảo đảo vài bước mới đứng vững, cậu ta vẫn không phục, rút tiếp ra một thanh trường kiếm.
Tân Trạm đã nói từ trước, cho phép dùng vũ khí, lần này Cốt Lâm thi triển kiếm pháp, giữa không trung xuất hiện những luồng sáng chém đến chỗ Tân Trạm.
Tuy nhiên lần này Cốt Lâm còn thua thảm hại hơn, cậu ta không thấy rõ động tác của Tân Trạm ra sao nhưng một luồng khí mạnh đã đánh trúng cơ thể cậu ta khiến cậu ta ngã nhào ra đất.
“Kiếm pháp tạm xem như thuần thục, tuy nhiên kinh nghiệm thực chiến lại thiếu.” Tân Trạm thầm nói.
“Tôi nhận thua” Cốt Lâm ôm ngực bò dậy, bất lực nói.
Một màn này đã khiến tất cả đều yên lặng, Tần Trạm còn không chuyển động bước nào, chỉ cần dựa vào một tay đã đánh bại Cốt Lâm.
“Người tiếp theo, cậu đi ra”
Sau đó Tân Trạm chỉ vào một thanh niên mập mạp, người phía sau có hơi lúng túng nhưng vẫn bước ra.
“Sư phụ Tần, tôi không bằng Cốt Lâm đâu.”
Mập mạp cầu xin khai ân “Dùng thực lực mạnh nhất của cậu, biểu hiện càng kém, tôi đánh càng đau” Tân Trạm lạnh lùng nói.
Mập mạp nghe vậy, quyết tâm căn răng, đánh liều Không quá ba chiêu mập mạp cũng bị Tân Trạm đánh ngã ra đất.
Sau đó Tân Trạm tiếp tục đánh, những kẻ gọi là thiên tài ở đó đều bị anh một tay đánh bò ra đất.
“Chẳng trách Tuyệt Nhật Yêu Hoàng lại lo đến thế, thế hệ thiên tài này của yêu tộc đúng là không được-‘ Tân Trạm thầm nghĩ, đánh hết một hồi chỉ có hai kẻ Thạch Chấn và Lịch Ám Trọng có tu vi cao nhất.
“Chị Lam Yên, chị có nhận ra không, sư phụ Tân toàn chọn nam hết đó, xem ra thì mặc dù anh ấy trông có vẻ lạnh lùng khó gần nhưng vẫn dịu dàng với mấy nữ tu chúng ta lắm”
Thấy Tân Trạm lần lượt đánh bay đối thủ, Thái Tinh đứng trong cả đám người nháy mắt nhỏ giọng nói Cả đám người Cốt Lâm cũng đã để ý đến câu chuyện đó, tuy bọn họ không dám hỏi nhưng đều thầm nghĩ, có phải Tân Trạm là tên háo sắc, nổi tà niệm với mấy cô nàng xinh đẹp kia rồi không.
Đợi đến khi đánh bay người cuối cùng, Tân Trạm xoay xoay cổ tay.
Lúc này trong sân, ngoại trừ bản thân anh đã không còn nam tu nào khác nữa. Cả đám Cốt Lâm đều bị đánh thê thảm, chạy ra một bên dưỡng thương.
“Mấy cô…” Tân Trạm quét mắt nhìn sang những nữ tu còn sót lại, ngoắc ngoắc tay nói: “Mấy cô còn vô dụng hơn cả lũ con trai kia, lên cả đi, tôi không có nhiều thời gian đâu.”
“Sư phụ Tân, anh!” Đám người Thái Tỉnh đều biến sức, giận đến mức cả cơ thể mềm mại đều run lên.
Uổng cho mấy người họ còn tưởng Tân Trạm thương hoa tiếc ngọc, nào ngờ lại ác thế, còn không giữ thể diện cho họ.
Đám người Cốt Lâm đều cười trên nỗi đau của người khác, bóng người của sư phụ Tân bỗng cao lên không ít.
“Các chị em, cùng nhau lên, để sư phụ Tân đây được xem trình độ của chúng tai”
Thái Tinh khẽ hừ một tiếng rồi cũng nổi lửa giận, trừ Lam Yên ra, tất cả những nữ tu đều xông lên, dự định cho tên Tân Trạm cuồng vọng kia biết lễ độ.
Âm ầm ầm!
Kết quả, mấy cô vừa xông đến đã bị Tân Trạm một tay vận chuyển linh khí đánh ra một trời sáng rực sặc sỡ.
Tất cả nữ tu khỏe mạnh đều bị linh khí đánh trúng bay ngược ra ngoài, ngã xuống đất như mấy miếng sủi cảo.
“Chúng ta thật sự yếu ớt vậy sao?” Mấy nữ tu bị Tân Trạm đánh đến hoài nghĩ cuộc đời.
Cốt Lâm trông vậy thiếu chút nữa phá ra cười, nhưng bị Thái Tinh hung dữ trừng một cái lại vội vàng ôm miệng.
Lúc này người duy nhất còn chưa giao đấu trong sân chỉ có mình Lam Yên.
“Còn cô nữa, lại đây” Tân Trạm không chút khách khí nói với Lam Yên.
“Tôi chỉ là phụ tá của sư phụ Nam Du thôi, không giống bọn họ, cũng cần đánh sao?”
Lam Yên cau mày hỏi.
“Nếu đã ở lại đây thì tôi đều sẽ đối xử bình đẳng” Tân Trạm bình thản đáp.
Lam Yên bất đắc dĩ gật đầu, quang hoa từ tu vỉ nở rộ.
“Sư phụ Tần, vậy tôi không khách khí nữa”
Lam Yên vừa nói vừa chầm chậm bước đến chỗ Tân Trạm, tốc độ của cô rất chậm nhưng sức mạnh lại không ngừng tăng vọt, tựa như sắp xuất đại chiêu.
“Không ngờ Lam Yên lại dùng đến chiêu này, sẽ có hi vọng chứ?”
Cả đám người Cốt Lâm đều sáng rực mắt, bọn họ và Lam Yên đã tiếp xúc với nhau lâu rồi, dĩ nhiên bọn họ cũng biết Lam Yên là con gái Tuyệt Nhật Yêu Hoàng, thực sự có năng lực.
Trong lúc Lam Yên gia tăng sức mạng, Tân Trạm nhíu mí, nhìn Lam Yên đầy hứng thú sau đó vỗ một chưởng vào khoảng không phía trước.
Linh khí bùng nổ khiến không khí như run lên, cơ thể mềm mại của Lam Yên lại xuất hiện biến hóa, cô bị một chưởng của Tân Trạm đánh vào, lập tức bắn ra ngoài.
Chương 1020: Độ khó tăng gấp trăm
Lam Yên ôm vai đầy đau đớn, cô nhìn chăm chằm Tân Trạm đây u oán Dù sao hai người cũng từng quen biết nhau nhưng Tân Trạm lại không nể tình chút nào.
Còn Lam Yên đang chậm rãi bước lại kia lại đang chậm rãi tan ra, dĩ nhiên đó không phải là người thật.
“Màn ảo thuật này của cô ngược lại lại khiến tôi sáng mắt ra đấy, đáng tiếc lại có quá nhiều sơ hở nên với tôi cũng vô dụng thôi” Tân Trạm lắc đầu nói.
Đám người Cốt Lâm đều đã hoàn toàn bị khuất phục.
Ngay cả con gái quý báu của Tuyệt Nhật ‘Yêu Hoàng mà cũng xuống tay không chút nế nang thế này, xem ra Tân Trạm này thực sự muốn chơi rồi.
Để lại đám người đang nghỉ ngơi kia, Lam ‘Yên dẫn Tần Trạm đi giới thiệu cách sắp xếp của từng chỗ trong sơn cốc.
“Đây là nơi cung cấp trận pháp huấn luyện thân thể yêu tu, đây là nơi tu luyện linh khí…”
Lam Yên vừa đi vừa không ngừng giới thiệu những công trình trong sơn cốc với Tân Trạm.
Tân Trạm nhẹ gật đầu, từ ngoài nhìn vào sơn cốc thấy có chút tầm thường tuy nhiên các bố trí bên trong lại vô cùng sang trọng, xem ra để đào tạo mấy thiên tài này mà Tuyệt Nhật Yêu Hoàng cũng đã hao tổn không ít tâm huyết.
“Đây là tụ linh trận à?”
Đến một nơi, Tân Trạm nhìn linh trận đang nổi lên trên mặt đất, mở miệng hỏi.
“Phải, đây là trận pháp mà năm đó Tuyệt Nhật Yêu Hoàng giao cho một bậc sư phụ cao cấp trong nhân loại các anh chế tạo ra, giúp cho những thiên tài yêu tộc ở đây, mỗi ngày sau khi kết thúc chiến đấu sẽ đến khôi phục linh khí, tăng tu vi”
“Ai cũng dùng được cái này sao?” Tân Trạm tò mò hỏi.
“Dĩ nhiên, các yêu tu ở đây đều là thiên tài các tộc, chẳng lẽ còn phải phân trên dưới à?”
Lam Yên có phần ngạc nhiên nói.
Tân Trạm không đáp, cả hai lại đi tiếp, Lam Yên tiếp tục giới thiệu một số trận pháp tu luyện đặc biệt. Tân Trạm càng hỏi chân mày càng nhíu sâu hơn “Khỏi cần xem nữa, tôi đã hiểu tại sao đại sư Nam Du lại không đào tạo ra được thiên tài chân chính rồi.” Tân Trạm đứng lại, mở miệng.
“Những bố trí đa dạng ở đây đều là tâm huyết của đại sư Nam Du, lẽ nào ông ấy vẫn chưa đủ tận lực sao? Tôi cảm thấy sư phụ Tân có phần phiến diện rồi”
Sắc mặt Lam Yên khá tệ, dù sao Nam Du cũng là ân sư của cô ta, hơn nữa cô cũng cảm thấy ông ấy đã làm rất nhiều rồi “Cô hiểu lầm rồi, ý tôi không phải là đại sư Nam Du không đủ tận tâm nhưng cách thức lại không đúng. Bỏ đi, đến chiều cô sẽ hiểu.”
Tân Trạm lắc đầu “Niêm phong hết mấy trận pháp này lại cho tôi, tôi cần phải thay đổi vài chỗ”
“Chuyện này không thuộc quyền xử lí của tôi, có trưởng lão chuyên môn phụ trách.”
Lam Yên thở dốc dẫn Tân Trạm đến cạnh một ông già đang ngồi xếp bằng.
“Hừ, tên nhóc loài người kia giỏi đòi hỏi quá nhỉ, đưa cậu ta đi” Sắc mặt của trưởng lão cũng chẳng mấy dễ chịu, ông ta lấy một trận bàn ra đưa cho Lam Yên.
“Nhưng nhóc, tôi phải nhắc nhở cậu, những trận pháp này đều vô cùng thần diệu, nếu cậu bị tốn hại gì lão đây cũng không chịu trách nhiệm đâu”
“Yên tâm đi” Tân Trạm nhận lấy trận pháp, tự tin cười nói: “Còn cả nơi luyện đan nữa cho những thiên tài yêu tộc bổ sung đan dược nữa, lệnh bài trưởng lão ở đó cũng giao cho tôi đi”
Nhạc trưởng lão nghe vậy trợn tròn mắt.
“Ngoại trừ tu luyện, cả trận pháp và luyện đan cậu cũng muốn quản sao? Nhóc con, cẩn thận kham nhiều không gánh nổi đấy”
Mặc dù không mấy tình nguyện lắm nhưng dù gì Tân Trạm cũng là người do Yêu Hoàng phái đến, Nhạc trưởng lão của chỉ đành giao tất cả lệnh bài ra.
Giữa cánh rừng, sơn cốc vô cùng tĩnh lặng “Không biết đến chiều, sư phụ Tân sẽ huấn luyện chúng ta thế nào nhỉ, chắc là chẳng nhẹ nhàng gì đâu” Cốt Lâm đau khổ nói.
“Có phải chưa từng thử mấy loại trận pháp linh khí trong sơn cốc bao giờ đâu, dù cậu ta có làm gì đi nữa thì cũng có thể làm ra gì chứ?” Lịch Ám Trọng đầu cuốn băng vải, khẽ hừ một tiến: “Tôi nói này, Yêu Hoàng bệ hạ gọi Tân Trạm đến hướng dãn cho chúng ta chẳng bằng để chúng ta tự khổ tu, vậy có phải hiệu quả hơn không. Một mình anh ta, dù có mạnh thì cũng chẳng đọ nổi chúng ta tự thân vận động-‘ Có người nói.
“Tóm lại, buổi chiều đến xem thử xem sư: phụ Tân muốn làm gì” Cốt Lâm cần môi nói: “Không biết tại sao mà tôi có luôn có dự cảm không lành.”
Giữa trưa, Tân Trạm đuổi hết người ở sơn cốc qua một bên, đóng kín tất cả chỗ tu luyện lại, linh khí tràn ngập khắp nơi, chẳng ai biết rốt cuộc anh đang làm gì.
Tuy nhiên trong quá trình đó, Nhạc trưởng lão cũng đã lời qua tiếng lại với Tân Trạm, lúc ở ra, mặt đen xì, cả thân run lên vì giận.
Chuyện này lại khiến tất cả đều thấy bất an.
Đến buổi chiều, Lam Yên xuất hiện dẫn mọi người đến chỗ của Tân Trạm, dọc được đi Cốt Lâm đã sợ đến run bân bật, nhưng đi đến gần đích, họ lại thấy thoải mái hơn nhiều.
“Nơi khảo sát cường độ linh khí? Đây là cái nền tảng mà, lẽ nào anh ta muốn chúng ta luyện lại hay sao?”
Cả đám Cốt Lâm đều ngơ ngác, ở nơi xa xa bên cạnh khu vực này, từng đạo linh khí lóe sáng y như những bia ngắm bắn, còn tu hành chính là đứng đấy chuyển hơi thở thành linh khí, đánh vào những luồng sáng đó.
“Nếu quả thật là khảo sát cái này thì tôi đánh ra một trăm lần linh khí chắc chẳn trúng mục tiêu cả trăm lần” Thái Tinh nói đầy tự tin.
“Sợ là không đơn giản thế đâu, mọi người xem trên đất có gì kìa?” Có người nói.
Mọi người đều cúi xuống nhìn, lúc này họ mới phát hiện trên phần đất phía trước nơi có những luồng sáng đã xuất hiện không ít con dấu.
“Chắc các cô các cậu từng đến nơi tu luyện linh khí này rồi, tôi không nói nhiều nữa, hôm nay phải đánh trúng được một trăm lưồng sáng mới được ngừng, nếu không sẽ bị phạt” Tân Trạm đến trước mặt họ nói.
“Sư phụ Tân, sư phụ đối tốt với bọn tôi vậy, luyện tập đơn giản thế thôi sao?” Thái Tinh cười nói.
“Mọi người có thể thử xem” Tân Trạm ung dung nói.
“Được, để tôi lên trước.”
Thái Tinh đầy tự tin bước khỏi đám người, đứng vào vị trí, linh khí toàn thân chợt bùng nổ.
Sau đó từng đạo linh khí được cô chuyển đến đầu ngón tay tạo thành một xoáy tròn linh khí.
Tiếp đó cô chỉ tay ra, các linh khi đột ngột bay thẳng đến chỗ những chớp sáng.
“Thái Tinh không hổ là người giỏi điều khiển linh khí nhất trong chúng ta, thủ pháp đỉnh quá.” Cốt Lâm trông vậy không khỏi thở dài cảm thán.
Vụt!
Linh quang rạch ngang trời, lập tức hướng về chớp sáng.
Tuy nhiên khi nó đến gần mục tiêu thì những hoa văn trên mặt đất lại đột ngột bừng sáng, hóa thành một đại trận.
Khí tức tràn ngập trong trận pháp tạo ra vô số quang hoa giữa không trung, chuyển động qua lại.
Đạo linh khí Thái Tỉnh đánh ra lập tức đụng vào trận pháp quang hoa, tan biến hoàn toàn.
“Thất bại” Tân Trạm lạnh lùng nói.
“Sư phụ Tần, sư phụ đùa tôi sao, nhiều quang hoa ngăn lại như vậy thì sao mà đánh trúng mục tiêu được?” Thái Tinh ngây ra nhìn chớp sáng trước mặt, lại nhìn mạng lưới quang hoa chẳng chịt, tức giận hỏi.
“Không sai, phải vượt qua trận pháp quang hoa, đánh trúng mục tiêu mới iệu quả được” Tân Trạm lạnh lùng gật đầu: “Lẽ nào lúc các cô các cậu giao chiến với địch, lần linh khí nào cũng đánh trúng mục tiêu được sao? Lễ nào đối phương không có cách ngăn cản, bảo vệ mình sao? Trong lúc chúng đang cản trở, còn có thể đánh trúng mục tiêu thì luyện tập.
mới có tác dụng.”
Lần này cả đám người đều khiếp sợ.
Theo cách của Tần Trạm, độ khó của luyện tập sẽ tăng gấp mười à không là trăm lần!
Ánh sáng như thành như lũy, quang hoa chăng chịt giăng kín, nhìn đã thấy choáng váng rồi. Trông y như bức tường gió thổi không lọt vây hết chớp sáng phía sau vào vậy.
Tân Trạm vừa ra tay đã muốn ép chết họ rồi.