**********
Truyện88.net
Tào Phá Địch hét lớn, chỉ cần giết chết được Tân Trạm, vết nhớ trong danh tiếng của chính mình cũng có thể được rửa sạch.
Lúc này, ông lão xuất hiện ở trong phiên đấu giá lại lần nữa xuất hiện ở bên người của Tào Phá Địch. “Cậu chủ, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cậu, không phải giết người thay cho cậu.” Ông lão lắc đầu nói.
Ngay sau đó ông ta nhìn về phía Tân Trạm. “Cậu Tân, chấm dứt tại đây thôi có được hay không? Tần Trạm nghe xong thì lạnh lùng cười một tiếng. “Lúc mà Tào Phá Địch khiêu khích tôi, muốn giết chết tôi thì ông làm như không nhìn thấy. Bây giờ anh ta đã bị đánh bại, tôi muốn giết chết anh ta thì ông lại nói là muốn dừng lại tại đây?” Tân Trạm hỏi ngược lại. “Trên đời này, nơi nào có được loại món hời giống như thế này chứ!"
Tân Trạm nhằm mất làm ngơ, tiếp tục đi từng bước từng bước một về phía Tào Phá Địch. “Tôi muốn giết cậu ta, ông không ngăn cản được. “Cậu bạn trẻ, đừng quá ngông cuồng. Tôi thương lượng cùng với cậu đã là để chừa lại cho cậu một chút mặt mũi rồi, bằng không, lão phu chỉ cần giơ tay lên thôi là đã có thể giết chết cậu rồi." Sắc mặt của ông lão trở nên âm u, lạnh lùng nói. “Vậy thì cứ thử một chút đi." Tân Trạm quát lên. “Tự tìm cái chết"
Ông lão tức giận hừ một tiếng, thân thể chợt lóe lên, trong nháy mắt đi tới phía trước người Tân Trạm, chộp lấy bả vai của Tân Trạm.
Rõ ràng là thực lực của ông ta cao hơn Tân Trạm rất nhiều, nhưng mà Tân Trạm lại cũng không hề tránh đi. Ngay tại thời điểm khi ông lão kia vừa mới tới được trước người của Tần Trạm, một bóng người cũng ngay lập tức xuất hiện ở trước người của Tân Trạm.
Một bàn tay được đưa ra, đòn đánh của người này va chạm với bàn tay của ông lão kia.
Tiếng nổ đùng đoàng vang lên, ông lão kia bị đánh lùi về phía sau một bước, người kia cũng lùi về phía sau ba bước. Người tới chính là Trịnh Mặc. “Chủ nhân.” Trịnh Mặc kh lưng hành lễ với Tần Trạm
Trước đó, từ đầu đến cuối Trịnh Mặc đều che giấu hành tụng của chính mình, nhưng mà ông ta vẫn luôn âm thầm bảo vệ ở bốn phía của Tân Trạm. “Cậu cũng có người bảo vệ?" Tào Phá Địch cảm thấy cực kỳ hoảng sợ “Trịnh Mặc, giúp tôi ngăn cản người này lại. Tần Trạm hờ hững nói. “Vâng, chủ nhân.
Trịnh Mặc ngăn cản ở trước người của ông lão, ông lão vừa vội lại vừa giận, không ngừng ra tay muốn đánh bại Trình Mặc. Nhưng mà Trịnh Mặc phòng thủ rất chặt chẽ, đến mức gần như là giọt nước không lọt, trong lúc nhất thời cũng không tìm được con đường nào để đột phá. “Tân, Tân Trạm, cậu không thể giết tôi, nếu không nhà họ
Tào tôi...
Tào Phá Địch nhìn Tần Trạm đang đi tới giống như là ác ma ở trong nơi sâu thăm, tăm tối nhất, lần đầu tiên trong đời, anh ta lộ ra vẻ sợ hãi.
Lúc ban đầu Tào Phá Địch không sợ, là bởi vì anh ta cho rằng là mình mạnh hơn so với Tần Trạm. Sau đó thua cũng không sợ, là bởi vì có ông già kia bảo vệ. Nhưng bây giờ, Tào Phá Địch sự.
Bởi vì anh ta thật sự có thể chết.
Trước đó Tào Phả Địch mạnh miệng nói muốn giết Tân Trạm, bây giờ ngược lại, chính anh ta mới là người bị Tân Trạm nằm giữ sống chết.
Tần Trạm không hề có chút do dự nào mà đi tới trước mặt của Tào Phá Địch, sau đó nhấc chân lên đạp một cú đã xuống. "Á!" Trong nháy mắt tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, một cái chân của Tào Phá Địch cũng cứ thế mà đứt gãy.
Tân Trạm ra tay liên tiếp không ngừng, đánh gãy toàn bộ hai tay và hai chân của Tào Phá Địch. Tào Phá Địch đã từng tuyên bố rằng anh ta muốn đánh gãy hai tay hai chân của Tân Trạm, cho nên Tân Trạm cũng đánh gãy hai tay và hai chân của anh ta. “Tần Trạm, mày!" Truyện88.net
Tào Phá Địch vô cùng đau đớn, nhìn Tân Trạm chậm rãi giơ thanh trường kiếm lên.
Tân Trạm, vậy mà lại muốn chém anh ta
Lúc này, rốt cuộc Tào Phá Địch cũng đã ý thức được, Tân Trạm căn bản là không hề sợ nhà họ Tào của anh ta.
Người mà ngay cả Đổng Thiên Lâu cũng không quan tâm đến thì tại sao lại sẽ để ý đến nhà họ Tào. “Chết đi.
Mũi kiếm trong tay của Tân Trạm rơi xuống, trong nháy mắt, Tào Phá Địch phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Nhưng mà ngay tại thời điểm khi mà mũi kiếm mới vừa đâm rách da thịt của anh ta thì một luồng ánh sáng mãnh liệt đột nhiên tỏa ra từ bên trong cơ thể của Tào Phá Địch.
Luồng ánh sáng này bao quanh và bảo vệ Tào Phá Địch, không ngừng đẩy đi hết thảy những vật có nguy hiểm đối với Tào Phá Địch.
Kiểm Thanh Đông bị nguồn sức mạnh to lớn bàn ngược trở về, thân thể của Tần Trạm cũng vì vậy mà chấn động và thụt lùi về phía sau. “Mảnh khỏe bảo vệ tính mạng." Tần Trạm híp hai tròng mắt lai.
Ông già người làm của nhà họ Tào kia cũng nhanh chóng nằm lấy cơ hội này, lao đến ôm lấy Tào Phá Địch đang hôn mê bất tỉnh ở phía bên kia lên, sau đó vội vàng rời đi.
Tàn Trạm thấy vậy thì khẽ lắc đầu, con em của gia tộc lớn trong Thế giới ẩn, quả nhiên đều đã để lại những mảnh khỏe để bảo vệ tính mạng, muốn giết chết quá khó khăn.
Nhưng mà nếu là ngày sau, khi đi đến được bên trong của Bí cảnh, anh muốn nhìn thử xem bọn họ còn có thể trốn tới chỗ nào. Chúc Diêu nhìn bóng lưng của Tân Trạm, hai con người xinh đẹp không ngừng chớp nháy.
Trên Bảng xếp hạng anh tài, Tần Trạm hạng mười tám, mà Tào Phá Địch hạng mười chín.
Nhìn thì có vẻ như lực lượng của hai người tương đương nhau.
Nhưng từ những biểu hiện vừa rồi, Tào Phá Địch lại hoàn toàn không phải là đối thủ của Tân Trạm.
Hơn nữa Tào Phá Địch còn ngu xuẩn cho rằng là, không có người ngoài chú ý đến những diễn biến xảy ra ở nơi này. Nhưng trong thực tế, rất nhiều cao thủ đều ẩn giấu bản thân ở một vị trí xa xã, yên lặng quan sát tất cả. Ông già của Vấn Tông biết được Tào Phá Địch sẽ chặn đánh Tân Trạm ở ngang đường, vậy thì làm sao mà những người khác lại sẽ không nghĩ ra được cơ chứ.
Bốn phía là một khoảng không yên tĩnh, nhưng mà các cao thủ đang ẩn nấp ở trong ngõ ngách đều đang lộ rối rít hít vào một luồng khí lạnh. vẻ kinh ngạc,
Tân Trạm chỉ dựa vào tu vi Nửa bước Hóa Cảnh cùng với cách ra tay sắc bén, bản lĩnh sấm rên của chính mình để đánh cho Tào Phá Địch, một người có tu vi ở cảnh giới Hóa Cảnh đỉnh cấp một bị thương nặng.
Điều này đã vượt ra ngoài sự dự đoán của rất nhiều người. Bên ngoài giới vậy mà lại xuất hiện thiên tài yêu nghiệt cao cấp như vậy.
Rõ ràng là Tân Trạm sẽ không chỉ dừng lại ở thứ hạng thứ mười tám, lần này kết thúc, thứ hạng của Tân Trạm chắc chắn sẽ lại một lần nữa leo lên vị trí cao hơn.
Vậy rốt cuộc là Tân Trạm có thể xếp đến hàng thứ mấy? “Nhưng mà tiếp theo đây sẽ có trò hay để mà xem rồi." Có người liểm khỏe mỗi, nhìn vào nơi tràn ngập bóng tối trên con đường phía trước.
Đối với bọn họ mà nói thì lần so đấu này rõ ràng cũng chỉ là một chút thức ăn khai vị mà thôi, người thanh niên kia, mới là bữa tiệc lớn sau cùng. Tân Trạm cũng giống như những người đang âm thầm quan sát ở đằng xa, chưa vội quay trở lại trên xe, mà là đứng nguyên ở tại chỗ.
Hai mắt lấp lánh nhìn về phía trước. Anh đã cảm nhận được từ sớm, nơi này ngoại trừ Tào Phá Địch ra thì vẫn còn có những người khác đang ở phía trước. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Một người thanh niên mặc quần áo màu đen, thân hình cao thẳng, chậm rãi đi ra.
Anh ta nhìn về phía Tân Trạm, trong con ngươi không có bất kỳ sự khinh thường hay khiếp sợ nào, chỉ có sự bình tĩnh đến hờ hững. Thật giống như hết thảy những thứ xảy ra trước đó cũng không tạo thành bất cứ gợn sóng nào đối với anh ta.
Người xếp hạng thứ bảy trên Bảng xếp hạng anh tài, Cổ Minh Ân. “Cậu tới là để cướp đoạt Tinh thạch thuần Dương." Tần Trạm nhìn Cổ Minh Ân nói. “Tần Trạm, tôi với cậu không có ân oán, tôi cũng không muốn khiến cho cậu bị thương. Nhưng mà Tinh thạch thuận Dương quá quan trọng đối với tôi, tôi không thể không tới.” Cổ Minh An nói.
Vừa nói, anh ta vừa lấy ra một tấm thẻ ngân hàng. “Bên trong này có mười sáu nghìn năm trăm tỷ, tôi mua lại Tinh thạch thuần Dương của cậu. Còn ân huệ như đã nói lúc trước kia, tôi vẫn sẽ giữ lời."
Những người có mặt ở nơi này đều cảm thấy có chút kinh ngạc.
Vùng hoang vu ở bên ngoài này đã không còn là khu vực chịu sự bảo vệ của Vấn Tông nữa, cho dù Cổ Minh Ân có giết chết Tân Trạm, cướp đi Tinh thạch thuần Dương thì cũng sẽ không có người nào chỉ trích.
Nhưng anh ta vậy mà lại có ý định mua lại. “Anh muốn tiến hành giao dịch với tôi. Tân Trạm cũng là ngần người, cười nói: "Dứt khoát cướp lấy không phải là tốt hơn sao?" “Không, tôi không phải là loại người giống như là Tào Phá Địch kia.
Cổ Minh Ân lắc đầu nói: "Ở trong thế giới mạnh ăn hiếp yếu này, có vài người đề cao và tín ngưỡng luật rừng, nhưng mà tôi cảm thấy, làm người thì vẫn phải giữ lại được tính người, tôi không phải một con thú vật. “Những lời câu nói rất thú vị. Tân Trạm nghe xong lời này thì cũng sinh ra một chút hứng thủ đối với Cổ Minh Ân.
Nếu như tư tưởng và lời nói hành động của người này hoàn toàn thống nhất, vậy thì thật sự cũng được coi là một người không tầm thường. “Nhưng mà thật xin lỗi, nếu như là những vật khác thì có lẽ tôi cân nhắc đến việc nhường lại cho cậu, nhưng mà vật này đổi với tôi cũng vô cùng quan trọng” “Nếu vậy thì trận chiến này là không thể tránh khỏi được rồi." Cổ Minh Ân thở dài nói: "Thực lực của cậu quả thật là rất mạnh, nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của tôi." “Như vậy đi, tôi không bắt nạt cậu. Cậu và Tào Phá Địch vừa mới chiến đấu một trận ác liệt, cậu có thể khôi phục tu vi trước, chờ đến khi cậu điều hòa lại được sức mạnh của chính mình thì chúng ta lại chiến đấu. “Từ phương diện này mà nói, cậu mạnh hơn quá nhiều so với những kẻ địch khác mà tôi từng gặp qua." Tần Trạm cười nói. “Nhưng mà không cần, Tào Phá Địch không đủ tư cách để cho tôi phải chảy mồ hôi.
Tần Trạm vạch ra một đường kiểm hoa lệ, mũi kiếm Thanh
Đồng nhằm thẳng vào Cổ Minh Ân. “Cậu rất tự tin, nhưng mà quả thật là cậu có vốn liếng để tự tin." Cổ Minh Ân gật đầu “Nếu như vậy thì được rồi, cậu và tôi cũng so tài trong vòng ba chiều, nếu như cậu thắng, cậu mang Tinh thạch thuần Dương đi, nếu như tôi thắng, cậu nhận lấy thẻ ngân hàng, Tinh thạch thuộc về tôi." “Được." Tần Trạm nghe xong thì cũng gật đầu một cái. Anh không kiểu cách hay già mồm cãi láo, Cổ Minh Ân có sự kiêu ngạo của chính anh ta, vậy thì đương nhiên là Tần Trạm cũng có.
Anh không thể nào hạ thấp giọng điệu, ăn nói khép nép để mà cầu xin Cổ Minh Ân nhường lại thứ đồ vật này cho mình, ngược lại cũng vậy.
Truyện88.net