“Trình đạo hữu, nếu không cậu nói dịu giọng xuống, xin lỗi Cung Doãn, lão phu lại giữ thể diện, chờ khi Cung Doãn hết giận, chắc anh ta có thể tha thứ cho cậu” Tiết Phong đi đến bên cạnh Tân Trạm, thấp giọng nói.
“Tôi cũng chưa nói sai gì, Cung Doãn này vội đánh đố, dọc đường thêm một người hầu cũng không tệ” Tân Trạm cười nói.
Tiết Phong lập tức á khẩu không nói được, thở dài, ông ta cũng không khuyên thêm gì.
Ông ta vẫn rất vừa lòng với thể hiện trước đây của Tân Trạm trước đây, đáng tin hơn Trần Minh kia rất nhiều.
Nhưng Tân Trạm nói kinh mạch của Cung Doãn nhất định sẽ vỡ ra trong bảy ngày, thế này đã hơi không thể tưởng tượng rồi.
Loại thân phận như Cung Doãn này, tất nhiên sẽ tìm được dược tôn không tệ, có lẽ thậm chí còn cao cấp hơn Tân Trạm, sao có thể phạm sai lầm như vậy được.
Hơn nữa, Cung Doãn có tu vi Hợp Thể cảnh thất phẩm, một khi thân thể có vấn đề, linh khí di chuyển cũng có thể áp chế vết thương không nhỏ, sao có thể trơ mắt nhìn kinh mạch tan vỡ chứ.
“Cha, xem ra hành trình này không quá yên tĩnh rồi” Tiết Ngọc Tuyết đi đến nói.
“Đúng vậy, nhưng mà cũng tốt”
Tiết Phong quét mắt nhìn Tân Trạm, truyền âm nói: “Hơn mười người ở đây đều là các nhân vật hiểu tận gốc rễ, chỉ có Trình công tử này là chúng ta không biết, trước kia ba thử cậu †a, cũng là để tránh người có lòng dạ thâm sâu trà trộn vào”
“Nhưng mà thấy cậu ta tự tin như vậy, nếu thật sự liên quan đến những người đó, họ không thể cho ra loại vô dụng được”
“Cha, những người đó thật sự tồn tại sao? Không phải bọn người Trịnh bá đều gặp nạn ngoài ý muốn mới chết nửa đường sao?” Tiết Ngọc Tuyết nhíu mày hỏi.
“Thà tin này có” Giọng điệu của Tiết Phong nghiêm trọng: “Các tu sĩ cùng đi đến Bắc Vực mạo hiểm, Trịnh gia và Hứa gia, Hách gia đều gặp tuy thoả nhìn tất cả đều là ngoài ý muốn, nhưng mười mấy năm qua cũng quá nhiều tai nạn ngoài ý muốn rồi. Mấy năm nay lão phu không đi Bắc Vực vì nguyên nhân này”
“Tuy nhiên lần này lão Ngô tìm ba, ông ấy có ân với nhà chúng ta, không đi thì không thích hợp, Ngọc Tuyết, dọc đường xá thì cẩn thận một chút, ba cứ có cảm giác những tai nạn ngoài ý muốn kia không đơn giản”
Tiết Ngọc Tuyết nghe vậy thì cũng nghiêm túc gật đầu Mọi người ra đến ngoài thành, Tiết Phong vung tay lên, không khí trên trời đột nhiên dao động, một linh thuyền loại nhỏ lập tức xuất hiện.
Linh thuyền này có kích thước giống với thuyền bay Tử Quang của Tân Trạm, lại nhỏ hơn thuyền bay của Tụ Bảo Các rất nhiều.
Nhưng linh khí bên ngoài thuyền bay di chuyển, ánh sáng lấp lánh, mang theo một luồng khí chất thông suốt.
“Thuyền bay tốt đấy”
Cung Doãn mở miệng nói: “Lão Tiết, thuyền bay này của ông không thua kém gì thuyền bay của sư phụ tôi, là thuyền bay cao cấp nhất đất “Ha hả, đây chính là cần câu cơm, tất nhiên không thể qua loa: Lão Tiết cười, ông ta giơ một lóng tay, thuyền bay chậm rãi hạ xuống một chút.
“Các vị, chúng ta lên đường đi.”
Khi Tiết Phong bay lên, các tu sĩ cũng bay vào trong thuyền bay.
Sau đó thuyền bay nhanh chóng trôi đi, biến mất bên ngoài Tân Hoàng Đô trong chớp mắt.
Lúc này, ngàn dặm phía nam Tân Hoàng Đô, có một linh thuyền khác đang bay.
Đột nhiên, bầu trời phía trước đột nhiên trở nên tối tăm, mấy khe hở chợt xuất hiện, vắt ngang ở phía chân trời.
Mấy bóng người bay vụt từ giữa khe hở ra.
Họ phiêu tán ra ra hơi thở làm kinh động vô số yêu thú ở núi non phía dưới, linh thuyền này cũng lập tức giảm tốc độ, một bóng người vội vàng bay ra.