Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2365


Tuy rằng lúc này trên bả vai Tân Trạm máu đang chảy ròng ròng, quần áo cũng bị thấm máu, nhưng chí ít anh vẫn còn sống.


“Đạo hữu Tân, mấy tên Ám Ảnh Minh thế nào rồi?” Các tu sĩ cũng mồm năm miệng mười hỏi.


“Chết khoảng sáu bảy phần. Tên trưởng lão Ám Ảnh Minh đã bị tôi giết chết rồi”


Tân Trạm bay vào con thuyền, thản nhiên nói: “À, nhân tiện tôi cũng bắt được tên Long Thần rồi”


Trước đó mọi người còn chưa chú ý tới đám trùng độc bay phía sau Tân Trạm. Hiện tại Tân Trạm giơ một ngón tay ra, Phệ Thiên Trùng lại bay trở về trong ống tay áo của anh, cơ thể dính máu khắp người của Long Thần lộ ra.


“Đạo hữu Tân, anh nói mấy trăm tu sĩ kia đã chết khoảng bảy phần, còn bắt sống được cả Long Thần?”


Mọi người nghe đến đây, ai nấy cũng đều choáng váng.


Bọn họ mở to mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi nhìn Tân Trạm.


Nếu như Tân Trạm chỉ là to miệng nói ra, bọn họ còn có thể cảm thấy là anh khoác lác, nhưng Long Thần kia đang sống sờ sờ nằm bẹp trước mắt bọn họ.


Nếu không phải Tân Trạm thật sự làm được, đám người kia làm sao có thể để yên nhìn Long Thần bị bắt đi.


Quả thực, chuyện này thật đến nỗi không thể nào thật hơn được nữa.


Một mình Tân Trạm ngăn cản được mấy trăm kẻ tu sĩ Hợp.


Thể cảnh muốn đẩy anh vào chỗ chết, cuối cùng chẳng những giết chết một hai trăm người, thành công thoát vòng vây, còn có thể giết chết một lão đại của đối phương và bắt sống một người còn lại.


“Đây, đây…”


Ngay cả một người hiểu biết sâu rộng như Tân Thiên cũng nghẹn họng nhìn trân trối, qua một hồi lâu vẫn không nói ra lời.


Trong nháy mắt con thuyền không một tiếng động.


Vẻ mặt của mỗi người đều hiện lên sự ngỡ ngàng rung động, trong lòng trào dâng những ngọn sóng lớn.


Bọn họ có thế nào cũng không ngờ được làm sao mà Tân Trạm có thể làm được những chuyện này.


Mấy trăm đối thủ, một mình Tân Trạm đều thu phục được hết.


“Em tư, vậy em đi nghỉ ngơi trước đi”


Tân Thiên hít sâu một hơi, nhìn vết thương trên bả vai Tân Trạm.


Ngô Bình Nhi đã sớm bước qua đó, lấy nước thuốc đặc chế ra xử lý lỗ máu kia.


“Không sao, thức hải và đan điền đều không việc gì, chút này chỉ là vết thương ngoài da thôi” Tân Trạm lại lắc đầu cười nói: “Bây giờ phải tranh thủ thời gian làm rõ bí mật của Khương Thời Miễn”


“Đừng có giả chết, mau đứng lên nói cho chúng tôi biết bí mật của Sát Lục Hắc Điển trong tay Khương Thời Miễn”


Tân Trạm đá vài cái vào người tên Long Thần đang nằm trên mặt đất.


Trên đường tới đây, anh đã thi triển trên người đối phương yêu tộc tam phong, cho nên cũng không lo lắng Long Thần sẽ chống đối lại.


“Tân Trạm, anh chết chắc rồi, tất cả các người trên tiên thuyền đều chết chắc rồi”


Long Thần thấy không thể giả bộ được nữa, cắn răng mở mắt ra, vừa bắt đầu mở miệng đã ác độc nguyền rủa.


Tân Trạm nhíu mày, đi qua giãm một chân lên mặt Long Thần.


“Chúng tôi có chết hay không còn chưa chắc. Nhưng nếu anh không thành thật, tôi bảo đảm với anh là anh sẽ chết ngay đấy”


“Mơ đi. Cho dù anh có giết chết tôi, tôi cũng sẽ không tiết lộ chuyện liên quan đến cậu Khương đâu” Bộ dạng Long Thần khảng khái chịu chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK