Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng nó xông vào bên trong thì đột nhiên trợn mắt lên, nó phát hiện mình không thể động đậy được, nó lại bị kẹt trong trận pháp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thật ra lần này Tần Trạm mở lỗ hồng của trận pháp vô cùng nhỏ, mặc dù là quái thủ nhỏ nhưng vẫn rất khó chui vào được, nhưng có một vài giây phút, mọi chuyện lại trùng hợp như thế. "Rống!"
Những con quái thú nhìn thấy hai cái chân ục ịch của con nhím quái thú giãy giụa không ngừng bên ngoài trận pháp cũng ngần ra một hồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đa phần chúng nó đều có thực lực từ Hóa Cảnh trở lên, ở trình độ này, cũng có không ít con có linh trí.
Cũng gần giống như lúc Tần Trạm gặp được con rùa biển quái thủ, tuy rằng nó không thể nổi tiếng người được, nhưng cũng có một chút trí tuệ riêng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giống như lúc phá trận này, nhiều quái thủ không thể phá ra được, nhưng con nhím này đã chui vào được nửa người, tất cả quái thủ đều có thể hiểu được, chỗ này chính là điểm yếu. Tất cả con mắt của những con quái thủ bên cạnh đều sáng lên,
Một con tê giác quái thú húc mạnh đầu mình vào con nhim quái thủ bị đập bay vào trong trận pháp, sau đó mùi hương của Dụ Yêu Đan càng thêm nồng nặc, khiến bọn nó như phát điên lên, từng con dùng đầu minh húc vào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ám am ám!
Vốn đi trận pháp đã có lỗ thủng, lúc này lại bị nó húc vào điên cuồng như thể nên lỗ thủng không ngừng lan rộng ra, những yêu thủ khác cũng vô cùng hưng phần, điên cuồng va chạm vào những vết nứt kia, trong nháy mắt, những vết nứt kia xuất hiện dày đặc, càng lúc càng nhỏ vụn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cuối cùng, ẩm một tiếng, trận pháp vốn dĩ vô cùng kiên cố của Vấn Tông đã bị những con quái thủ hợp lực đánh ra một lỗ thủng lớn.
Quái thủ ngẩng đầu rồng lên, chen nhau chui vào lỗ thủng "Trận pháp bị phá rồi, chạy mau."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Có đệ tử Vấn Tông thấy một lượng lớn quái thủ đang nối đuôi nhau vào, nhất thời sự đến hồn bay phách lạc, ném vũ khí xuống bỏ chạy. "Mẹ nó, đứng lại hết cho ông." Chấp sự Từ thấy máy đệ từ hoảng loạn, ông ta nổi giận gầm lên mổ tiếng, thậm chí cầm quải trượng đập chết máy đệ tử thoát thân đầu tiên.
Nhưng đảm quái thú tiến vào càng lúc càng nhiều, trong lòng ông ta cũng dâng lên sự sợ hãi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mấy trăm con quái thú cấp Hóa Cảnh gần ngay trước mắt, mà ông ta lại chỉ là một người có tu vi Hóa Cảnh cấp thấp, đánh cái rắm ấy!
Chấp sự Từ nghiến răng, ông ta bay xuống Trích Tinh Các, quay đầu trốn như chuột.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ông ta bỏ chạy, những đệ tử khác cũng không cổ gắng nữa, tất cả đều bỏ phòng thủ, chạy tán loạn.
Sau khi quái thú chui vào được bên trong, lại đột nhiên không ngừi được mùi hương của Dụ Yêu Đan nữa thì vô cùng giận dữ, bắt đầu phá hoại những kiến trúc xung quanh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Những phòng ốc bắt đầu sụp đổ, tòa lầu bị tổn hai.
Một con quái thủ to lớn vợt thẳng đến trước Trích Tinh Các, thân thể nó đập ẩm ẩm vào tòa lầu, "Chết tiết, tên chấp sự Từ kia đang làm gì thế Trên Quan Tỉnh Các, Triệu Tân Đông nổi giận đùng đùng thấy tất cả quái thủ đã vào được trong biệt viên Tiên cùng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hùng Tuyền đã tủa mồ hội đẩy đầu, gương mặt số
Hai người điều biết, lần này lớn chuyện rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vào lúc Triệu Tân Đông định dẫn người đi, thì một chuyện xảy ra khiến lòng hai người chìm xuống.
Tòa Trích Tinh Các cao chín tầng vang lên một âm thanh trầm thấp và dữ dội.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó, trước gương mặt tái nhợt của bọn họ, tòa lầu đứng sưng sửng mang tính chất tiêu biểu suốt mấy trăm năm qua của Vấn Tông chậm rãi sập đổ.
Ám!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong nháy mắt, tòa Trích Tinh Các đổ xuống mà đất, tưởng ngói vỡ thành mảnh vụn. "Xong đời rồi, lần này lớn chuyện rồi."
Bên trong Tiên cung, lúc này đảm quái thủ tiền quân không ngừng, vô cùng hỗn loạn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dáng vẻ chấp sự Từ khá là chất vật, một bên chạy trấn, một bên quay đầu nhìn lại. Khi ông ta nhìn thấy Trích Tinh Các sập xuống thì con người có lại, trong lòng run lên, hãi. Ông ta vừa mới quay đầu lại thì thấy một bóng đen xẹt qua trước mắt mình, ông ta đâm sầm vào bóng đen này, lực đàn hồi lại khiến ông ta ngã xuống đất. "Con mẹ nó không có mắt à" Chấp sự Từ đứng lên, giận dữ chỉ vào bóng người mắng chửi.
Nhưng khi ông ta nhìn rõ mặt mũi của bóng người kia, ông ta không khỏi trợn to mắt, khó tin nổi. "Cậu, không phải cậu đã chết rồi sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bóng người đó chính là Tần Trạm, anh cười gần nhìn chấp sự Từ, từ khi chấp sự Từ chạy thoát thi Tần Trạm vẫn luôn đi theo sau ông ta, mãi cho đến khi ông ta chạy đến hơi hoang vu vắng vẻ này. "Tôi không chết, có phải ông rất thất vọng không?"
Tần Trạm duỗi tay ra, bắt ông ta lại "Dám động thủ với tao, mày muốn chết à "
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chấp sự Từ điên cuồng rống lên một tiếng, trong tay ông ta xuất hiện thanh kiếm dài, kiếm khi gào thét đâm thẳng vào Tấn Trạm.
Trong con người của Tấn Trạm lóe lên tia khinh thường, anh không hề bị lay động, anh bước lên một bước, thanh kiếm dài kia đâm thẳng vào người Tân Tram, nhưng chỉ thấy ánh sáng vàng lóe lên, sau đó thành kiểm vang lên một tiếng giòn tan rồi vỡ thành hai đoạn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh bước đến ngay trước mặt chấp sự Từ đang dại ra, anh nâng ông ta lên, sau đó ném mạnh xuống dât.
Một sức mạnh to lớn được rót vào khiến cho chấp sự Từ phun ra một búng máu tươi, hơi thờ quanh thân bị đánh tan trong nháy mắt. "Mày, không phải mày là Cổ Luyện Thể Sĩ à?" Cảm nhận được linh khí nồng đậm trên người Tấn Trạm, chấp sự Từ như khó tin nổi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tần Trạm lại nhắc ông ta lên lần nữa, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương. "Có phải ông sắp xếp chuyện lừa gạt Tiết Đại Tráng ra khỏi Tiên cung không." "Không phải tao, là Triệu Tân Đông sắp xếp Chấp sự Từ nhìn bốn phía xung quanh không một bóng người, ông ta sợ hãi nuốt nước bọt, phủ nhận liên tuc. "Chính là ông bảo đệ tử đóng trận pháp, không cho bọn họ vào, để cho thú triều dẫm đạp bọn họ Tấn Trạm không quan tâm đến chấp sự Từ, anh lại cười lạnh nói. "Không phải tối, đều là Triệu Tân Đông làm, đều là tên đó. Chấp sư Từ hoàng sơ lắc đầu. Cập nhật chương mới nhất tại Truyệ n88.net
Tần Trạm lác đầu, khi anh nhìn vào mắt đối phương, anh đã biết được đáp án rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh khẽ gây tay một cái, một viên đan được bay vào miệng chấp sự Từ. "Cút đi." Tần Trạm nói.
Chấp sự Từ vô cùng hoảng hốt, nhanh chóng rời di.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ông ta không biết Tần Trạm đã cho mình uống đan dược gì, nhưng đối phương không giết ông ta, ông ta sẽ có cơ hội trả "Đừng để cho tạo có cơ hội, nếu không tạo chắc chắn sẽ giết chết mày." Chấp sự Từ nghiến răng nói.
Mà vào lúc ông ta đang chạy trốn, ông ta đột nhiên cảm thấy bầu trời tối sầm lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ông ta ngẩng đầu nhìn lại thì vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy trên bầu trời có mấy chục con quái thủ, chúng nó đang chạy về hướng ông ta như phát điên. "A!"
Trong nháy mắt, lồng ngực chấp sự Từ bị một con ứng quái thủ dâm thủng, ông ta kêu la thàm thiết ngôi xuống mặt đấu, sau đó máu thịt cả người bị những con quái thủ kia gồm sạch sẽ. Trước khi chết, chấp sự Từ trừng to đôi mắt, ông ta phát hiện ra những con quái thú này phát điện có liên quan đến Dụ Yêu Đan, thế nhưng mọi việc đã quá tre. khi những con quái thủ này vào được trong Tiến cung thi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bên trong Vấn Tông.
Ở chủ điện to lớn, một ông lão mặc áo bào trắng viền vàng đang đứng ở vị trí cao nhất của cung điện, ông ta thao túng chậu hoa bên trong bụi cây trước mặt mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gương mặt của ông lão trắng nõn, mái tóc dài màu xám vô cùng gọn gàng, trên mặt vẫn giữ lại chòm râu ngắn.
Lúc này ông ta đang tập trung tinh thần, đôi tay ông ta đặt trước chậu hoa bằng ngọc thạch đang liên tục kết ấn, từng luồng linh khí màu xanh không ngừng hình thành giữa hư không, tràn vào trong cây non,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó một cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ xảy ra, cây non yếu ớt kia sau khi hấp thu được hỏi thở thì lớn lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, trong nháy mắt đã hóa thành một cây đại thụ che troi.
Ông lão không nhanh không chậm, lần thứ hai đưa linh khí ra, lần này ông tu bỏ lại cây cối, dần dần biến thành một bồn hoa kiểng. "Tông chủ, pháp thuật Mộc Linh của ngài càng lúc càng tinh khiết"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một trường lão đi tới, nhìn thấy cảnh này thì thờ dài. "Thiên Kiêu Thịnh Hội sắp đến, ông đã sắp xếp xong chưa?" Tông chủ của Vấn Tông quay đầu lại hỏi,