*Chương có nội dung hình ảnh
Tất Tiêu Dao nhíu mày, anh ta tiến về phía trước một bước lạnh giọng nói: "Tạ Tuấn Võ, tốt nhất là ông đừng làm bừa."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tạ Tuấn Võ ôm ngực cười mỉa nói: "Sao thế, người bạn này của cậu không tiếp nhận nghi ngờ à? Hay là nói cậu ta sợ rồi? Không phải được xưng cái gì mà đệ nhất Đạm Thành sao?"
Tất Tiêu Dao trầm giọng nói: “Tôi là vì tốt cho ông, Tạ Tuấn Võ, tốt nhất là ông đừng ra tay với anh ấy, nếu không kết quả người chịu thiệt sẽ là ông đấy”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Ha ha ha!" Tạ Tuấn Võ lập tức cười phá lên: “Nói như vậy tôi còn phải cảm ơn cậu sao?"
Tin tức ở ban an ninh tương đối không nhạy, đối với nhiều loại sự tích về Tần Trạm, bọn họ có nghe thấy nhưng cũng không rõ lắm.
Cho nên nghi ngờ đối với Tần Trạm là chuyện không thể tránh khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đúng lúc này, Tần Trạm và Phương Kính Diệu đi từ phía xa tới.
Tất Tiêu Dao bước nhanh lên trước, chào hỏi: “Đại ca”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tần Trạm cười nói: “Đã lâu không gặp, cậu mạnh hơn rồi.” Tất Tiêu Dao gật đầu nói: “May mắn bước vào đại tông sư nhị phẩm."
“Không tệ.” Tần Trạm gật đầu nói: “Với tốc độ này, trong mười năm có hi vọng bước vào cảnh giới võ tông."
Tất Dao cười khổ nói: rớc vào võ tông đâu đơn giản như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Cậu là Tần Trạm hả?” Lúc này Tạ Tuấn Võ tiến lên trước, lạnh giọng hỏi.
Tần Trạm gật đầu nói: “Ông là ai?" “Tôi tên là Tạ Tuấn Võ." Ông ta vỗ ngực mình: “Những năm gần đây vị trí huấn luyện viên trưởng vẫn do tôi đảm nhiệm!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tần Trạm hiểu ra nói: “Chẳng trách ban an ninh Tân Châu vẫn luôn đứng đầu từ dưới đếm lên."
"Cậu!" Tạ Tuấn Võ nắm chặt tay, bộ dạng giống như muốn ra tay, nhưng bị Tất Tiêu Dao ngăn lại.
"Trưởng quan Phương, Tạ Tuấn Võ này có phải là đội viên không?" Tần Trạm hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Phương Kính Diệu lắc đầu nói: "Trận đấu quy định, chỉ dưới ba mươi tuổi mới có thể tham gia."
Sau khi nói xong, Phương Kính Diệu kêu to với mọi người: “Giới thiệu với mọi người, vị này là Tần Trạm, cũng là trưởng huấn luyện viên của các cậu, từ hôm nay trở đi, tất cả hành động của các cậu phải nghe theo mệnh lệnh của huấn luyện viên Trạm! Bao gồm ăn uống đi vệ sinh!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Rõ!” Mọi người cùng kêu to.
Tuy trong lòng bọn họ không phục, nhưng e ngại trưởng quan Phương còn đây, bọn họ không dám phát tác.
Phương Kính Diệu nói xong, Tần Trạm ho khan một tiếng, nói: “Trận đấu lớn chỉ còn sót lại một tuần, tôi sẽ dùng thời gian ngắn nhất để tăng thực lực của mọi người, hi vọng mọi người có thể phối hợp."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Phía dưới vô cùng yên tĩnh, không ai hé răng.
"Ha ha ha!" Tạ Tuấn Võ không khỏi nở nụ cười: “Thấy không? Mọi người đều không phục cậu!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tần Trạm không để ý tới ông ta, anh lấy ra một quyển sách đưa cho Tất Tiêu Dao, nói: “Đây là bộ thuật luyện thể do tôi nghĩ ra, từ hôm nay trở đi, các cậu dựa theo thuật luyện thể này để huấn luyện. Lát nữa tôi sẽ bảo người đi photo cho mỗi người một bản, bây giờ mọi người truyền nhau xem đi."
Bộ thuật luyện thể này, đúng là bộ lúc trước Tần Trạm đưa cho mặt thẹo, huấn luyện này vô cùng tàn khốc, nhưng hiệu quả vô cùng rõ rệt.
Mọi người thấy thuật luyện thể kia xong, nhao nhao cau mày nói: “Một ngày chỉ nghỉ bốn tiếng? Huấn luyện mười tám giờ sao? Như vậy cũng quá căng rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Đây quả thực là muốn vắt kiệt sức lực mà! Có chút quá đáng."
"Tôi hoài nghi tên này không biết thế nào là huấn luyện!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Tôi nói này huấn luyện viên Trạm, có phải là bộ thuật luyện thể này của anh hơi quá đáng rồi không? Một ngày nghỉ bốn tiếng, cho dù là thần tiên cũng không chịu được!" Có người kêu lớn.
"Đúng vậy! Nghỉ ngơi không đủ, lấy đâu ra hiệu suất?"
Đối mặt với nghi ngờ của mọi người, Tần Trạm cười nói: “Lời nói của tôi, các cậu chỉ cần đi chấp hành, không cần nghi ngờ."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sau đó Tần Trạm nhìn Tất Tiêu Dao, nói: “Giao cho cậu, nhìn bọn họ, nhất định phải huấn luyện dựa theo sách này."
Tất Tiêu Dao cau mày nói: “Một ngày nghỉ bốn tiếng, như vậy thật sự hơi hà khắc đấy."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Yên tâm đi.” Tần Trạm nói: “Trong lòng tôi có tính toán, cứ dựa theo tôi nói mà làm đi.”
Tất Tiêu Dao không có biện pháp, đành phải gật đầu.
"Ba ngày sau, tôi sẽ tới thị sát, hy vọng đến lúc đó mọi người đừng khiến tôi thất vọng." Tần Trạm nói những lời này xong, phủi mông rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mọi người trợn mắt há miệng, đợi Tần Trạm đi xa xong, cuối cùng không nhịn được rồi.
"Trưởng quan Tất, tên này đang chơi chúng tôi đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Đúng vậy, tới nói hai câu là rời đi sao? Đây mà là huấn luyện viên sao? Lúc trước trưởng quan Tạ đã theo dõi suốt hành trình huấn luyện mà!"
Tạ Tuấn Võ hừ lạnh nói: “Nói thật với mọi người, Tần Trạm này là tới làm màu, là cháu rể của cụ Tô nhà họ Tô. Cụ Tô và trưởng quan Phương có quan hệ gì, không cần tôi nhiều lời đúng không?"
Đám đội viên đưa mắt nhìn nhau, hiểu ra.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"... Tôi biết rồi, anh ta tới để đánh bóng tên tuổi?”
"Mẹ kiếp! Như vậy hơi quá đáng, vì đánh bóng tên tuổi cho anh ta, mà kéo chúng ta sao?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tạ Tuấn Võ xua tay, cười nói: “Mọi người đừng sốt ruột. Cậu ta nói của cậu ta, chúng ta không nhất thiết phải chấp hành! Như vậy mọi người vẫn dựa theo phương thức của tôi huấn luyện đi!”
“Rõ!” Đảm đội viên cùng kêu to. "Không được!" Nhưng mà lúc này,
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter