Hai người đàn ông cũng cười bước lên hai bước, bọn họ không đeo mặt nạ, hơn nữa khuôn mặt của hai người cực kì giống nhau, đây chắc chắn là anh em sinh đôi.
“Là anh em Tử Lang”
Rất nhiều người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hai anh em song sinh này cũng được coi là nhân vật có tiếng trong Ám Ảnh Minh, vừa nãy bọn họ vẫn luôn núp ở đẳng sau, cho nên không có ai chú ý tới họ.
“Bọn tôi có hai người, cô chỉ có một người, tốt nhất cô nên biết điều một chút đừng tranh giành với chúng tôi” Hai anh em đồng thanh, nói với người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kia lắc đầu, hiển nhiên là không phục.
“Vậy thì dựa theo quy củ đi, trước tiên xét đẳng cấp lệnh bài, sau đó mới xét đến tu vi.”
“Tốt”
Ba người đều đưa lệnh bài của mình ra, chữ trên lệnh bài của người phụ nữ kia là màu lam, mà chữ trên lệnh bài của anh em họ là màu đen, cho nên cấp bậc anh em Tử Lang cao hơn.
“Nếu đã như vậy, các người làm thủ lĩnh đi” Người phụ nữ kia cũng dứt khoát nói.
“Vậy tôi sẽ nói thẳng chúng ta cứ như vậy đuổi theo, thực sự là quá lãng phí thời gian”
Người mở miệng là người anh Vương Tử, Vương Tử đảo qua đám người nói: “Nếu đã là nhiệm vụ tập thể, vậy thì chúng †a phải có kế hoạch, vừa nấy khi tôi dùng thần thức dò xét mọi người, tôi đã nhìn ra tu vi cao hay thấp, tốc độ nhanh chậm của mọi người.”
Anh vừa nói, vừa chỉ một số người trong đám người.
“Một lát nữa, các người sẽ từ hai bên đánh vào bao vây bọn họ lại, chặn đường lui của bọn họ, chúng tôi sẽ từ đối diện đánh qua, chúng ta chia làm ba hướng bao vây bọn họ lại.”
Kế hoạch của anh em Tử Lang rất đơn giản, nhưng lại rất phụ rất phù hợp với tình hình thực tế bây giờ.
“Tuy tốc độ của chúng ta rất nhanh, nhưng cô ta có phi thuyền, muốn bao vây đánh chính diện, gần như là không có khả năng” Một ông già cau mày nói.
“Các người yên tâm đi, tôi đã nói như vậy, thì chắc chắn có biện pháp có thể đưa bọn họ vào tròng chắc chắn có thể giữ chân cô ta, đến lúc đó để xem bọn họ chạy đi đằng nào”
Vương Lang ngạo nghễ nói, lộ ra sự tự tin.
“Thời gian có hạn tôi không nhiều lời nữa, mọi người cũng chia nhau ra hành động đi, giết người này càng sớm càng tốt, chúng ta còn phải làm nhiệm vụ khác nữa”
Ông già núp ở trong đám người, trong lòng một trận bồn chồn.
Hơn trăm cao thủ của Ám Ảnh Minh có tu vi cảnh giới Phân Thần, cho dù Tân Trạm có bản lĩnh hơn người đi chăng nữa, nếu bị bao vây anh ta cũng chỉ có một con đường là chết.
Chỉ hi vọng thằng nhóc này có thể thông minh linh hoạt một chút, chạy thoát được vòng vây.
Đám người phân tán, chấp hành mệnh lệnh của anh em Tử Lang.
Ông già thừa dịp người khác không chú ý, lập tức phát ra một đạo thần thức truyền âm.
“Muốn bao vây tôi, còn có biện pháp có thể giữ chân tôi, đúng là thú vị.”
Tân Trạm nhận được tin tức này, không khỏi mỉm cười.
Khi mình tính kế bọn họ, thì hiển nhiên đám người Ám Ảnh Minh này cũng không nhàn rỗi chờ đợi.
Vậy để xem ai sẽ là người cười đến cuối cùng.
“Cô ở lại chỗ này, đừng đi đâu”
Sắp xếp Cổ Nguyệt Linh ở một chỗ bên ngoài khe nứt, chỗ này rất kín đáo thích hợp để ẩn nấp, Tân Trạm thả phù ma ra.
Một lát nữa đánh nhau, mình chắc chắn sẽ không có thời gian vẽ trận pháp, chuyện này chỉ đành giao cho phù ma vậy.
“Tân Trạm, anh phải cẩn thận đấy”’ Nhìn thấy Tân Trạm bay đi, Cổ Nguyệt Linh khẩn trương nói.
Coi như biết trước được kế hoạch của bọn họ, nhưng Tân Trạm phải đối phó với hơn trăm tu sĩ cảnh giới Phân Thần, nghĩ mà cảm thấy tê dại cả da đầu.