Lương Nhược Mỹ lúc này quả thực rất phấn khích, trong mắt hiện lên một tia không tin.
Cô ta vốn muốn tìm một cái cớ để tránh xa Tân Lôi, nhưng sau khi ánh mắt đảo qua khắp căn phòng một lượt, Lương Nhược Mỹ không ngờ lại tìm thấy một bóng dáng quen thuộc trong góc phòng.
Lúc đầu, Lương Nhược Mỹ còn tưởng rằng cô ta đã nhìn lầm, nhưng sau khi nhìn kỹ, cô ta mới chắc chắn rằng bản thân mình hông hề bị hoa mắt.
Chính là anh ấy.
Tân Trạm thực sự xuất hiện ở đại sảnh này, lẽ nào anh ấy vì cô mà đến sao?
“Tân… Tân Trạm, sao anh lại đến đây?”
Vẻ mặt của Lương Nhược Mỹ tràn đầy sự kinh ngạc, thậm chí còn chưa kịp nói gì với Tân Lôi đã bước nhanh về phía Tân Trạm. Cố nén sự kích động, nhưng lời nói thoát ra từ miệng vẫn có chút lắp bắp.
Trong đại sảnh có rất nhiều tu sĩ còn đang hoài nghỉ rằng liệu bản thân có bị mù hay không.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lương Nhược Mỹ sao lại không thèm để ý đến Tân Lôi, mà lại chủ động chạy đến góc phòng, bắt chuyện với một tu sĩ bình thường?
Hơn nữa thái độ của cô ta còn vô cùng dịu dàng và duyên dáng, thậm chí còn đem lại cảm giác đang nịnh hót anh chàng đó.
Lương Nhược Mỹ, chuyện này là sao, chàng trai trẻ này rốt cuộc là ai?
Các tu sĩ bắt đầu vểnh tai lên nghe ngóng.
Nhưng Tân Trạm vừa mới đến Tân Hoàng Đô vào ngày hôm qua, những người quen biết anh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, vậy nên tất cả những người ở đây đều không biết anh là thần thánh phương nào.
“Thật trùng hợp, tôi là một thành viên của nhà họ Tân, vì vậy cũng tham gia bữa tiệc này. Không ngờ rằng lại gặp cô ở đây” Tân Trạm vừa cười vừa nói.
“Đúng rồi, anh cũng họ Tân, vậy em lại quên mất, thật ngốc nghếch”
Lương Nhược Mỹ võ trán, nở một nụ cười gượng gạo.
Chủ yếu là do thiên hạ quá lớn, cô ta không ngờ Tân Trạm lại là một huyết mạch của triều Tân Hoàng.
Nhìn thấy Lương Nhược Mỹ nói chuyện với Tân Trạm có chút nũng nịu khiến trái tim của những người xung quanh run lên dữ dội, miệng của bọn họ thiếu chút nữa là rơi xuống đất.
Trời ạ, đây mới là người đẹp hàng đầu của triều Tân Hoàng. Tuy dáng vẻ vô cùng đoan trang, đúng mực, nhưng lại khiến cho người ta một cảm giác cao cao tại thượng không thể nào với tới, dường như trên người Lương Nhược Mỹ mang khí chất của thần tiên vậy.
Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy một Lương Nhược Mỹ như Vậy.
“Tân Trạm, ghế ngồi bên cạnh anh có người ngồi chưa?”
Lương Nhược Mỹ lại nói.
“Có lẽ vẫn còn trống”
Tân Trạm liếc mắt nhìn một chút, anh được sắp xếp ngồi ở hàng cuối cùng, phía sau không có ai.
“Vậy thì, em có thể ngồi ở đó được không?” Lương Nhược.
Mỹ xấu hổ nói, vén tóc qua sau tai.
“Tất nhiên là có thể”
Nghe thấy vậy, những tu sĩ khác dường như phát điên.
Mục tiêu lớn nhất của họ trong cuộc đời này chính là được lọt vào mắt xanh của Lương Nhược Mỹ, có thể mỉm cười với họ một tiếng hoặc là có thể nói với họ một câu. Vậy mà anh chàng này lại đối xử với công chúa của họ đầy lạnh nhạt. Còn công chúa Lương Nhược Mỹ thì lại phải chủ động xin ngồi cùng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lẽ nào, chúng ta đã nhìn lầm rồi sao?
Lương Nhược Mỹ là của bọn họ, không thể bị kẻ khác cướp đi.