*Chương có nội dung hình ảnh
Tốc độ của nhà họ Hạ rất nhanh, Tần Trạm vừa mới rời đi, Hạ Phương Sinh đã đi tới biệt thự ở núi Long An.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Ôi chao, ai ôi, các ông là ai? Nơi này không cho phép người ngoài tiến vào.” Có bảo vệ lẩm bẩm.
Hạ Phương Sinh lạnh lùng nhìn anh ta một cái, ông ta vươn tay ra, trực tiếp bẻ gãy cổ bảo vệ!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Nhìn tình hình này, hẳn là mới rời đi không lâu." Ông tư Hạ Phương Vân nhỏ giọng nói.
Hạ Phương Sinh hít sâu một hơi, ông ta ngửa đầu giận dữ quát, vậy mà ở giữa không trung ngưng tụ ra một quả đấm to.
Quả đấm rơi xuống, trực tiếp khiến biệt thự vốn đã nghiền nát, vỡ nát hoàn toàn!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Tìm, cho dù phải đào sâu ba mét, tôi cũng phải tìm được tên súc sinh đó!" Hạ Phương Sinh nghiến răng nói.
Nhà họ Hạ vận dụng tất cả quan hệ, tìm bóng dáng Tần Trạm.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mà lúc này Tần Trạm đang lái xe, chở đám Tô Uyên rời đi không có mục đích.
"Bọn họ sẽ không đuổi theo đúng không?" Hứa Bắc Xuyên hơi lo lắng nói.
Tần Trạm nói: “Trong chốc lát sẽ không đuổi kịp, bọn họ lại không biết sư phụ ở đâu, chúng ta cứ coi như đi chơi đi."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Tâm trạng của anh còn rất tốt.” Tô Uyên không nhịn được cười nói.
Tân Trạm liếc mắt nhìn Tô Uyên một cái, nói: “Em cũng như vậy, đây là chuyện lớn liên quan tới sống chết, em không sợ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Sợ à?" Tô Uyên dựa vào bên cạnh Tần Trạm: “Nếu em sợ, em sẽ không đi cùng anh rồi."
"Cũng phải." Tần Trạm gật đầu nói.
Không biết xe lái bao lâu, cũng không biết lái về phía nào, đi một ngày một đêm, lúc chạng vạng đỗ ở một bờ sông.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Nghỉ ngơi một lát đi, thuận tiện làm cơm dã ngoại." Tần Trạm xuống xe xong, nhìn phong cảnh tuyệt đẹp, duỗi eo.
Trong cơ thể Tần Trạm có Long Linh, thời gian kéo dài càng lâu, Tần Trạm sẽ càng có hi vọng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Bắc Xuyên, Hiểu Mỹ, hai người xuống sông bắt cá, tôi đi nhóm lửa." Tần Trạm nói.
“Được!” Hứa Bắc Xuyên vốn là người ham chơi, cho dù không có mệnh lệnh của Tân Trạm, anh ta cũng sẽ không chịu ngồi yên.
Tần Trạm thì đi sang một bên tìm nhánh cây, lại tìm một cái bàn đá đẹp, nhóm lửa bên bờ sông.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Sư phụ, con bắt được một con cá to!" Một lát sau, Hứa Bắc Xuyên ôm một con cá trắm cỏ nặng bảy tám cân đi lên.
Trái lại trong tay mặt thẹo rỗng tuếch, ngay cả tôm cũng không bắt được.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Thấy chưa? Đây gọi là thực lực!” Vẻ mặt Hứa Bắc Xuyên đắc ý nói.
Xử lý đơn giản cá một lát, liền đặt lên tảng đá bắt đầu nướng. Hơn chín giờ tối, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra.
Bốn người ngồi trên bờ sông, cơn gió nhỏ thổi qua, trái lại vô cùng thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Hình như cuộc sống này cũng rất thú vị." Hứa Bắc Xuyên nói thầm.
Tân Trạm lặng yên không một tiếng động, khẽ thở dài một cái.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trong lòng anh biết rõ, hiện giờ có cameras ở khắp nơi, nhà họ Hạ tìm được bọn họ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Thần thức của Tần Trạm vẫn luôn bao trùm trong vòng vài cây số, chỉ cần có võ tông xuất hiện, Tần Trạm sẽ phát hiện ra trước tiên. Ở trong xe cả đêm, ngày hôm sau, bốn người tiếp tục rời đi.
Mà lúc này, tin tức Tần Trạm giết Hạ Khâm đã truyền ra.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Rất nhiều người đều thấy được video clip Hạ Khâm bị chà đạp, trên diễn đàn võ học lập tức bùng nổ.
"Hai người tuổi xấp xỉ nhau, cùng là thiên tài, sao chênh lệch lại lớn tới thế nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Chẳng lẽ Tân Trạm là người đứng đầu trong đám trẻ tuổi?”
"Thổi phồng hơi quá rồi, thiên tài còn nhiều, đi vào võ tông đều có, đâu phải chỉ có mình Tần Trạm."
"Haizz, nhà họ Hạ có tiếng bao che con, mấy năm nay đều đập hết tất cả tài nguyên lên người Hạ Khâm, hiện giờ Hạ Khâm bị giết, nhà họ Hạ tuyệt đối không có khả năng từ bỏ ý đồ."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chỉ trong nháy mắt, Tần Trạm đã “dạo chơi tự do” ở bên ngoài ba ngày.
"Nơi này là Mai Châu rồi." Hứa Bắc Xuyên nhìn thoáng qua di động rồi nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Mai Châu? Là quê hương của Nhậm Quý Nhất à." Tần Trạm gật đầu nói.
Mai Châu cách phủ Dược Thần không xa, đúng lúc Tân Trạm còn nợ Ngu Như Mỹ một viên đan dược, cho nên anh tính tạm thời sẽ đến phủ Dược Thần.
Nhưng nếu phải đến phủ Dược Thần mà nói, rất có khả năng lửa giận của nhà họ Hạ sẽ liên lụy đến phủ Dược Thần, bởi vậy Tân Trạm định lấy đan dược ở phủ Dược Thần xong sẽ nhanh chóng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Không phải Nhậm Quý Nhất kia cho sư phụ phương thức liên lạc rồi sao, có cần liên lạc với anh ta không ạ?" Hứa Bắc Xuyên hỏi.
Tần Trạm lắc đầu nói: “Không được, trước mắt nhà họ Hạ đang truy giết chúng ta, liên lạc với Nhậm Quý Nhất, không phải là khiến người ta gặp rắc rối sao?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Chuyện này cũng đúng." Hứa Bắc Xuyên gật đầu nói.
Mai Châu xem như là nơi không tệ, kinh tế không khác gì Tân Châu, nhưng lực lượng võ đạo ở Mai Châu hơn xa Tân Châu.
Nói đơn giản là nhà họ Nhậm, có mấy vị đại tông sư tọa trấn, ở Mai Châu coi như xưng bá một phương. Đám Tân Trạm tìm quán lẩu ăn cơm ở Mai
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Châu ăn cơm, lúc định rời đi, bỗng nhiên có giọng nói vang lên ở sau lưng. Xoay người lại nhìn, chỉ thấy Hướng Minh Cường và mấy người đứng ở sau lưng.
"Tân Trạm, sao anh rảnh rỗi tới Mai Châu chúng tôi thế?" Hướng Minh Cường cười nói: “Không liên lạc với Nhậm Quý Nhất sao?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tần Trạm lắc đầu nói: “Chúng tôi không ở đây lâu, sẽ nhanh rời đi thôi."
"Ai da, anh nghe những lời anh nói này, nếu đến Mai Châu rồi, dù thế nào chúng tôi cũng phải tận tình tiếp đón mới đúng!" Hướng Minh Cường nhiệt tình kéo cánh tay Tần Trạm: “Bây giờ tôi gọi điện cho Nhậm Quý Nhất, buổi tối chúng ta đi uống mấy chén đi!”
Ánh mắt Hướng Minh Cường lập tức nhìn về phía Tô Uyên.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter