Tân Trạm sờ thấy mắt thần này không phải làm từ ngọc cũng không phải làm từ vàng, trong lòng lại âm thầm suy tư.
“Có điều vật này dùng như thế nào bây giờ?”
Tân Trạm quyết định dùng cách thức đơn giản nhất để làm, anh rạch đầu ngón tay nhỏ ra một giọt máu tươi vào phía trên mắt thần.
Một màn phát sinh tiếp theo đã khiến Tân Trạm im lặng, sau khi mắt thần hấp thụ lấy giọt máu, thế mà bay thẳng lên rồi sau đó dán lên trên trán của bản thân.
Không ngờ mắt thần này cũng không cần bất cứ phương thức luyện hóa phức tạp gì, chỉ cần nhận chủ liền có thể sử dụng.
Tân Trạm tùy tiện bày ra một cái huyễn trận, sau đó vận dụng linh khí mở ra mắt thần.
Lập tức, con mắt thứ ba của Tân Trạm mở ra, hình dáng tựa như một con mắt bình thường, anh nhìn chăm chú thông qua con mắt này thì thấy huyễn trận trước mặt hết thảy đều lặng yên biến mất.
Linh khí tiêu hao cũng không nhiều, không biết có phải là có liên quan đến phẩm chất của huyễn trận hay không.
Sau đó Tân Trạm lại lần nữa bày ra một cái huyễn trận phức tạp hơn rất nhiều, lần này sau khi mở ra mắt thần, quả nhiên lượng linh khí hao tổn tăng lên không ít.
“Vậy còn thuật thần quang lúc đó lại là cái gì”
Tân Trạm lại lần nữa vận chuyển linh khí, mà lần này, linh khí tựa như thủy triều bị mắt thần điên cưồng hấp thu.
Tân Trạm giật nảy mình, bản thân chưa từng thấy qua bảo vật nào mà hút linh khí nhiều đến như vậy. Anh nhanh chóng thu tay lại cắt đứt luồng linh khí.
Uỳnh!
Lập tức nghìn bông hoa ánh sáng nở rộ chiếu ra khỏi phạm vi của động phủ này, xông thẳng đến chân trời.
“Uy lực cũng không tệ, nhưng độ tiêu hao linh khí của cái này cũng thật sự quá lớn”
Trên trán Tân Trạm có chút đổ mồ hôi, chỉ với một lần tạo ra thần quang thôi mà đã tiêu hao hết một nửa linh khí trong cơ thể bản thân.
Lúc đầu vốn dĩ đối với mắt thần ôm lấy kỳ vọng rất lớn, nhưng đến khi sử dụng công năng của nó một phen, Tân Trạm lại có chút tiếc nuối.
Loại mắt thần này có thể khám phá ra huyễn trận, dựa theo suy đoán của anh đây tuyệt đối không phải bảo vật có phẩm chất bình thường, nhưng bây giờ hiệu quả biểu hiện ra lại không lộ vẻ kinh người.
Đột nhiên, trong đầu Tân Trạm bỗng xoẹt qua một ý niệm.
“Có lẽ, vật này là bảo vật thời thượng cổ, phải cần đến tiên khí mới có thể mở ra toàn bộ năng lực của nó?”
Ý nghĩ này khẽ động, Tân Trạm lập tức dẫn dắt tiên khí rót vào bên trong mắt thần.
“Quả nhiên nghĩ không sai.”
Tiên khí này vừa tiến vào bên trong, Tân Trạm lập tức cảm thấy mắt thần bắt đầu hấp thu tiên khí, tinh thần cũng theo đó mà bị chấn động.
Kế tiếp, một cảnh tượng thần kỳ phát sinh.
Trong nháy mắt Tân Trạm rót tiên khí tràn vào mắt thần, bên trong mắt thần này đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy, gần như là điên cuồng hút vào một lượng tiên khí khổng lồ, sau đó dần dần biến mất khỏi trên trán Tân Trạm.
Khi mà ánh sáng của bảo khí vừa tản đi, tại trên trán của Tân Trạm bỗng xuất hiện một cái ấn ký.
“Bảo vật này bây giờ đã trở thành một bộ phận của cơ thể mình”
Tân Trạm kinh ngạc, lần này không cần anh phải điều động đến linh khí, chỉ cần một suy nghĩ trong đầu, ấn ký này sẽ đột nhiên mở ra, biến hoá ra một cái mắt thần.