“Chỉ là không ngờ, vị tu sĩ ánh trăng này, lại là luyện dược sư thiên tài danh xưng lừng lẫy mấy ngày nay “Tống Linh Thông xúc động nói.
“Tôi nổi tiếng như vậy sao? “Tân Trạm bất ngờ hỏi.
Mấy ngày nay anh thật sự không để ý tới chuyện này, nhưng từ chỗ Du Túc biết được, cuối cùng mình được quyết định là người đứng nhất.
“Tất nhiên, với xuất khiếu cảnh chế ra được tiên đan đỉnh cấp nhất phẩm, đến tôn dược của nhà họ Tống tôi cũng không ngừng khen ngợi anh “Tống Linh Thông mỉm cười.
“Cho nên tôi đã đổi ý, vốn dĩ là chỉ muốn tới xem xem, nhưng bây giờ tôi muốn mời anh gia nhập nhà họ Tống “
“Đừng vội từ chối, trước tiên hãy nghe điều kiện của tôi đã. Tôi biết anh cũng muốn đến thánh cảnh, nhưng nhà họ Tống tôi có tiếng nói nhất đối với thánh cảnh. “Tống Linh Thông tự tin nói.
“Anh rất có thiên phú đan đạo. Nếu anh muốn ở thánh cảnh thăng lên phân thần cảnh, tôi có thể giúp anh tìm được rất nhiều căn nguyên đan đạo. Nhà họ Tống tôi cũng có rất nhiều tài nguyên, có thể khiến con đường luyện đan của anh lớn mạnh vượt bậc, hơn nữa dược tôn nhà họ Tống, thậm chí có thể thu nhận anh làm đồ đệ, tiền hành hướng dẫn anh “
“Vậy thì không biết tôi phải trả giá gì? “Tân Trạm nói.
“Chỉ cần một sợi lệnh hồn, để lại trong tay lão tổ nhà tôi, nhưng anh yên tâm, chỉ cần không phản bội hay phạm phải tội lớn, nhà họ Tống sẽ không đem lệnh hồn ra để uy hiếp “Tống Linh Thông lấy lý do như điều hiển nhiên, nói.
“Tôi cảm kích lòng tốt của anh, nhưng tôi không có hứng thú với việc gia nhập nhà họ Tống “Tân Trạm lắc đầu.
Chỉ cần lệnh hồn? Tống Linh Thông này lại nói nhẹ nhàng tới vậy.
Anh vốn không thể bị dăm ba câu của Tống Linh Thông, khiến bản thân lựa chọn gia nhập một gia tộc được .
Hơn nữa, nhà họ Tống ở Đông Hoàng tuy rằng đã sa sút hơn xưa, nhưng vẫn có danh tiếng, một khi gia nhập, nếu muốn rút lui sẽ rất phiền phức.
Chưa nói đến việc lệnh hồn ở trong tay người khác, Tân Trạm lại càng không thể chấp nhận.
Nụ cười của Tống Linh Đồng có chút cứng ngắc, anh ta không ngờ rằng bản thân bỏ ra mức giá cao như vậy, mà Tân Trạm lại trực tiếp từ chối.
Trong thành cổ Đông Hoàng, không ai dám từ chối lời mời của anh ta.
Còn Tân Trạm là cái thá gì chứ?
Chẳng qua chỉ là một giới tan tu bình dân, là tu sĩ hạ đẳng không có gia tộc nền tảng mà thôi.
Tống Linh Thông nặn ra một nụ cười nói: “Tân Trạm , anh phải biết rằng cho dù anh có tài giỏi cỡ nào, nhưng trước khi được hoán đổi cũng chỉ là hư vô, bây giờ anh chẳng qua chỉ là tu sĩ xuất khiếu cảnh, vào thánh cảnh mười phần chết, một phần sống. Tại sao anh không đi đường tắt? “
“Đường tắt rất tốt, nhưng tôi cảm thấy có những chuyện, vẫn là phải tự mình đối mặt Tân Trạm lắc đầu nói: “Nếu như không có việc gì khác, tôi đi trước “
Tống Linh Thông sắc mặt hoàn toàn ảm đạm.
o xược, cậu chủ nhà tôi thành tâm mời, anh còn dám có gan từ chối, còn muốn đi “ Người hầu lạnh lùng đi tới, phóng ra tu vi phân thần cảnh, chặn đường Tân Trạm.
“Để anh ta đi “
Tống Linh Thông không hài lòng lắc đầu, không muốn nhìn thấy Tân Trạm nữa, mà cùng đám người hầu rời đi.
Tân Trạm cũng khẽ lắc đầu, đúng là tai bay vạ gió, anh đã xúc phạm Tống Linh Thông, nhưng đây cũng là chuyện khó tránh khỏi.
Trở lại dinh thự, sắp xếp các bảo vật cần thiết.
Tân Trạm tụ họp lại với Diệp Thành và râu quai nón, ba người rời khỏi thành cổ Đông Hoàng, hướng đến một ngọn núi nằm cách khoảng một trăm dặm bên ngoài thành.
Từ xa, mấy người có thể nhìn thấy một ngọn núi khá lớn nhô lên khỏi mặt đất, cao vút lên tận mây mù.