“Có quan hệ với trận pháp sao?” Tân Trạm hỏi.
“Đúng vậy, kỳ thực tôi không dối gạt anh, nhà họ Diệp chúng tôi tiến vào chiến trường Tiên Ma là để tìm kiếm một nơi thần bím nhưng nơi đó bị trùng điệp trận pháp vây quanh, vây khống chúng tôi hết hai ngày nay” Diệp Anh Sương cũng không giấu diếm.
Dù sao anh mời người khác đễn hỗ trợ, nếu không nói nguyên nhân ai cũng sẽ không lãng phí thời gian.
“Là kho tàng báu vật sao?” Lòng Tân Trạm khẽ động, nói.
“Không phải kho tàng báu vật, hẳn là di tích một cái tông môn nào đó, đại trận bảo vệ ngọn núi kia rất khó chơi, mặc dù đã cách chục ngàn năm rồi, đã bị tổn hại nghiêm trọng nhưng trận pháp vẫn vững chắc như trước”
Diệp Anh Sương lắc đầu nói: “Cho nên nếu đạo hữu Trình có thể giúp chúng tôi phá bỏ trận pháp, ngoại trừ những thứ chúng tôi lấy được ở di tích tông môn, anh cũng có thể lựa chọn sử dụng một ít ưu đãi.”
“Cũng chính là Cổ tông môn từng sinh ra tại đây”
Tân Trạm có chút rung động, nếu những lời này của Diệp Anh Sương nói là thật, vậy rất có thể là có ý tứ kia.
Sau khi chiến trường Tiên Ma được thành lập, nơi nơi ở đây đều lâm vào chết chóc, tự nhiên không thể thành lập tông môn, nói cách khác, tông môn này còn có sớm hơn cả chiến trường Tiên Ma.
Nhưng nơi này đã có tông môn, vì sao lại biến thành chiến trường, sau này cũng không bị phá hủy, Tân Trạm đoán bên trong chắc chắn là ẩn giấu thứ gì đó.
Hơn nữa chưa có ai khai mở tông môn, hẳn là sẽ có chút thu hoạch.
Đồng ý với Diệp Anh Sương rồi Tân Trạm cũng bay vào Linh Châu của đối phương.
Trong Linh Châu còn có hai nữ tu, thấy Tân Trạm thì hơi gật đầu chào hỏi, hẳn là người làm của Diệp Anh Sương.
Năm người bay lên Linh Châu, đi thẳng theo hướng tây bắc.
Tân Trạm âm thầm xúc động, vốn dĩ anh vào phía sườn tây bắc của chiến trường Tiên Ma, tìm kiếm hai người Nhị ca sợ là rất khó, lúc này đồng ý đi di tích cổ tông với Diệp Anh Sương, kết quả không ngờ càng đi càng xa.
Thậm chí Tân Trạm tự hỏi, có phải chờ đến khi xong chuyến đi đến cổ tông này, lại thi triển thuật Phật Độn một lần, nhưng chiến trường Tiên Ma lớn như vậy, nói không chừng truyền tống vài lần, ngược lại khoảng cách lại ngày càng gần.
Sau khoảng nửa tiếng, Linh Châu bắt đầu giảm tốc độ, chậm rãi hạ xuống.
Tân Trạm nhìn ra xa, phía trước là một mảnh núi non trùng điệp, dãy núi cao lớn kỳ lạ, nhấp nhô không ngừng.
Mà lúc này bọn họ đang hướng tới ngọn núi trung tâm.
Ngọn núi cao nhất tại trung tâm dãy núi này là ngọn núi trung tâm.
Thế núi như đao tước rìu đục, hình dạng như kiếm xuyên mây, cho đến tận chân trời.
Mây mù mênh mông cuồn cuộn phiêu đãng lơ lửng xung quanh eo núi, linh khí vờn quanh xung quanh núi non.
Tân Trạm chú ý tới linh khí này, kinh ngạc “a” lên một tiếng.
Diệp Anh Sương thấy thế âm thâm khâm phục, mở miệng giới thiệu: “Đạo hữu Trình, anh cũng nhìn ra rồi, linh khí xung quanh đây không bình thường, là do đại trận bảo vệ tông môn.
Mà chúng tôi đã lựa chọn một điểm tốt nhất để đột phá rồi, đáng tiếc vẫn gian nan như cũ”
Tân Trạm gật đầu, từng trận hoa văn tiên thượng cổ trùng điệp, phá vỡ cái tương đương với kích hoạt một cái khác.
Rất dễ khiến tu sĩ luống cuống tay chân, rất khó giải quyết.
Mấy người dừng lại bên trong rừng, phía trước có mười mấy tu sĩ đang thảo luận.