Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 290: Dù sao anh cũng không thể nói mình là Tần Trạm kia




*Chương có nội dung hình ảnh
Nghĩ tới đây, Nhan Như Ngọc lại không nhịn được bật khóc.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Mặc dù cô ta là môn chủ của một tông môn lớn, nhưng dẫu sao vẫn là phụ nữ, không có bản lĩnh và cường thế như phủ chủ của phủ Dược Thần.



Vào lúc đối mặt với vấn đề thế này, cô ta vẫn vô cùng nhu nhược.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mà lúc này Tần Trạm đang ngồi trong phòng mình nghiên cứu Cổ Thụ Tiên Thiên.



Trong bóng tối, cây Cổ Thụ Tiên Thiên này phát ra ánh sáng màu xanh biếc nhàn nhạt, giống như nơi ở của thần linh.



Tần Trạm thận trọng vuốt ve cây Cổ Thụ Tiên Thiên này, trong mắt là hưng phấn và mơ ước không nói nên lời.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


“Sách cổ ghi chép, Cổ Thụ Tiên Thiên có thể tinh lọc tâm hồn con người, dùng để nâng cao cảnh giới." Tần Trạm thấp giọng nói: “Cũng có sách ghi lại rằng, Cổ Thụ Tiên Thiên sẽ phóng đại tâm tính con người, giúp họ tìm được con đường đúng đắn của bản thân.”



Tâm tính của mỗi người đều khác nhau, vì vậy con đường nên đi cũng hoàn toàn khác nhau.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mà Cổ Thụ Tiên Thiên phóng đại tâm tích vô hạn liền có thể chỉ rõ con đường đúng đắn của bản thân.



Lúc ở dưới đáy nước, Tần Trạm không nghiên cứu nhiều về cây Cổ Thụ Tiên Thiên này, vì vậy giờ phút này anh tốn hơn nửa đêm để nghiệm chứng tác dụng của nó.



Anh giơ Cổ Thụ Tiên Thiên lên đầu, hơi nhắm mắt lại, cả người nháy mắt đã tiến vào trạng thái không linh.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Sau khi nhắm mắt lại, trước mắt Tần Trạm hiện lên một bức tranh kỳ lạ.



Trong bức tranh xác chết trôi nổi, một mảnh đỏ tươi, toàn bộ bức tranh đều tràn đầy sát khí, khiến người ta cảm thấy rợn cả người.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ngay cả Tần Trạm cũng không khỏi mở bừng mắt.



Một giọt mồ hôi theo trán chảy xuống.



Sắc mặt anh có chút khó coi, bức tranh này nghiệm chứng một vấn đề: Con đường đúng đắn của Tần Trạm, có lẽ chính là giết chóc.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


“Điều này không phù hợp với tâm tính của mình." Sắc mặt Tần Trạm rất tệ.



Từ trước tới nay Tần Trạm là một người lương thiện, không ép anh tới mức đường cùng, anh sẽ không dễ dàng nổi lòng giết người.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng bức tranh Cổ Thụ Tiên Thiên hiện ra, quả thực chính là con đường giết chóc.



Một khi con đường đúng đắn không hợp với tâm tính, vậy chắc chắn con đường tu hành cực kỳ khó khăn.



Tần Trạm thấp giọng nỉ non: “Chẳng lẽ mình thật sự phải đi con đường như vậy sao?"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Anh không khỏi nhớ tới cảnh tượng mà anh nhìn thấy khi lần đầu tiên tiếp xúc với chỗ truyền thừa, cha của anh cũng đi theo con đường tương tự.



Sắc mặt Tần Trạm bắt đầu trở nên hơi nghiêm túc, nếu thật sự là một con đường như vậy, Tần Trạm không biết nên lựa chọn thế nào.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Mọi thứ thuận theo ý trời đi.” Tần Trạm hít sâu một hơi, lần nữa giơ Cổ Thụ Tiên Thiên lên đỉnh đầu, bắt đầu tinh lọc tâm hồn của mình, nâng cao cảnh giới của bản thân,



Suốt cả đêm, trong thời gian một đêm này, Tần Trạm đã gặp phải vô số tra tấn trong lòng.



Anh tận mắt nhìn thấy từng sinh mệnh tràn đầy sức sống ngã xuống trước mặt mình, chứng kiến kẻ địch bị chém, nhìn núi sông vỡ nát, phong vân biến sắc.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Chính là anh ta!"



Đúng lúc này, âm thanh huyên náo đánh thức Tần Trạm.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Anh mở to mắt nhìn, phát hiện ở cửa tụ tập mấy vị trưởng lão cùng với vô số đệ tử của Lĩnh Đông Môn.



"Kẻ này không rõ lai lịch, vô cùng nguy hiểm, mọi người hãy cẩn thận!" Đại trưởng lão trầm giọng nói.



Tần Trạm chậm rãi mở mắt, nhìn lướt qua mọi người, cười nói: “Các vị, tôi và môn chủ của mọi người là bạn tốt, tối qua chẳng lẽ mọi người không nhìn thấy sao? Tôi cùng rời khỏi mặt nước với môn chủ của các người.”



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Sắc mặt đại trưởng lão hơi thay đổi, ông ta cả giận nói: “Hoang đường! Cậu đã làm chuyện gì cẩu thả với môn chủ của chúng tôi! Nói cho đúng sự thật!”



"Không làm gì cả." Tân Trạm nói: "Chỉ là chọc cô ta khóc.”





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Cậu!” Mặt đại trưởng lão đỏ lên, ông ta chỉ vào Tần Trạm, tức tới không nói nên lời.



“Đại trưởng lão, không cần nói nhảm với cậu ta, bắt cậu ta lại trước rồi thẩm vấn là được!" Có trưởng lão lạnh giọng nói.



Tần Trạm tiến lên trước một bước, lắc đầu nói: “Chỉ sợ dựa vào các người thì không thể bắt được tôi đâu.”



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Không thử một chút làm sao biết!" Trưởng lão lạnh lùng nói.



"Dừng tay."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, giọng nói của Nhan Như Ngọc từ phía sau truyền tới.



Hôm nay Nhan Như Ngọc mặc một bộ váy dài mỏng màu đỏ, thoạt nhìn có chút vui mừng.



“Cô sắp kết hôn hả?” Tần Trạm kinh ngạc hỏi.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Nhan Như Ngọc hừ lạnh một tiếng, cô ta không để ý tới Tần Trạm mà xua tay nói: “Các người không phải là đối thủ của anh ta, lui ra hết đi.”



"Vâng, môn chủ." Mọi người liên tục gật đầu, lui sang một bên.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sau khi vứt ra những lời này, Nhan



Như Ngọc liền quay đầu bỏ đi. Tần Trạm suy nghĩ một chút, đi theo sau lưng cô ta.



Trong phòng khách của Lĩnh Đông Môn, Nhan Như Ngọc ngồi ở chính vị, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên nét ưu sầu.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Tần Trạm ngồi bên cạnh cô ta, nói: "Vào lúc cô hấp thu tinh khí của người khác còn nghĩ đến bọn họ, có thể thấy được bản tính của cô là một người tốt."



"Thế nên?" Nhan Như Ngọc cắn chặt răng ngà, căm tức nhìn Tần Trạm.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Bởi vì tính tình tôi không xấu nên đáng bị anh chiếm hời hả!" Nhan Như Ngọc tức giận nói.



Tần Trạm sợ hãi bảo: “Câu này cô đừng có nói lung tung, tôi chiếm hời của cô từ bao giờ?"



“Tinh khí tôi tích lũy mười năm bị anh sử dụng, như vậy chẳng phải là chiếm hời hay sao!" Nhan Như Ngọc vỗ bàn, gương mặt lạnh như băng.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Mấy vị trưởng lão xung quanh cô ta cũng mặt mày thay đổi, đại trưởng lão tiến về phía trước một bước, sợ hãi nói: “Môn chủ, cô không hấp thu tinh khí kia sao?"



Nhan Như Ngọc không nói gì, cô ta ngồi đó, dáng vẻ cam chịu số phận.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Nói cách khác, cô căn bản không có đột phá?" Sắc mặt đại trưởng lão càng lúc càng khó coi: “Môn chủ, cô mau trốn đi, nếu không nhất định Hoàng tông chủ kia sẽ chiếm lấy cơ thể của cô, đến lúc đó...”






1647474582.jpg



1878304162.jpg




Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK