Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 54: Xem thường




"Duẫn nhi, không được nói lung tung!” Chủ quán Phan lớn tiếng trách mắng.



Ông ta nhìn Tần Trạm giải thích: "Ngại quá, dạy dỗ con gái không nghiêm, mong cậu đừng để ý."



Tần Trạm liếc nhìn người thanh niên kia, nói: “Người này là ai?”



"À, đây là đệ tử một người bạn tốt của tôi, tên Mộ Dung Cẩm, lần này mời cậu ấy đến để trấn áp tình hình” Chủ quán Phan cười nói.



"Trấn áp tình hình?” Sắc mặt Tần Trạm xẹt qua vẻ không vui.



Cũng tức là, nếu mình thua, người thanh niên này mới ra tay?



Hay cho chủ quán Phan, coi tôi là lốp xe dự phòng?



“Đã sớm nghe nói Đạm thành xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi, là anh phải không?” Người thanh niên đứng lên, chủ động bắt tay Tần Trạm.



Tần Trạm tỉ mỉ đánh giá cậu ta, thực lực người này không yếu, nhưng theo sự phân chia trong giới võ thuật của họ, nhiều nhất cũng chỉ coi như trình độ nội công đại sư.



Trình độ này, mà muốn đứng trên mình? Thật đúng là buồn cười.



Thấy Tần Trạm không bắt tay, Phan Duẫn con gái của chủ quán Phan càng thêm tức giận nói: "Con người anh có biết lịch sự không hả?”



Tần Trạm khẽ hừ một tiếng, không nói gì.



"Nè! Tôi nói chuyện với anh đấy, anh không nghe thấy sao!” Phan Duẫn bước qua kéo cánh tay Tần Trạm: “Chắng phải anh chỉ có chút võ công, đánh bại mặt thẹo gì đó thôi sao, có gì đáng để kiêu căng chứ, anh Cẩm đã giết hai kẻ đào tẩu nước ngoài! Hai kẻ đào tẩu đó đều có trình độ nội công đại sư!”



"Hai kẻ đào tẩu nước ngoài?" Tần Trạm híp mắt: “Hai người đó là cậu giết?"



Mộ Dung Cẩm cười nhạt nói: "Loại chuyện này không thể tùy tiện thừa nhận được, haha."



Miệng cậu ta tuy phản bác, nhưng lại nói rất mơ hồ, không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận, thật sự không biết xấu hổ.



"Ây dà, anh Cẩm đừng che giấu nữa, em đã xem video giám sát rồi, thân hình giống hệt anh! Huống hồ mấy ngày trước anh vừa khéo đến Đạm Giang, không phải anh thì là ai?” Phan Duẫn cười hì hì nói.



Mộ Dung Cẩm cười nhạt: “Con người của anh không thích phiền phức, Duẫn nhi đừng ăn nói lung tung”



Tần Trạm cũng lười vạch trần cậu ta, bèn xoay đầu bước qua một bên.



"Khi nào bắt đầu?” Tần Trạm nhìn về phía chủ quán Phan hỏi.



Chủ quán Phan nói: "Tối nay, ông bạn già kia của tôi rất nhanh sẽ đến.”



Tần Trạm gật đầu, không nói thêm gì nữa.



Tám giờ tối, người bạn già kia của chủ quán Phan đã đến.



"Lão Phan, đã lâu không gặp” Chủ quán kia cười lớn bước về trước nói.



"Phải đó, lần trước gặp chủ quán Đồng, cũng đã cách đây mười năm rồi nhỉ?” Chủ quán Phan chào hỏi.



Chủ quán Đồng cười nhạt nói: “Chín năm lẻ tám tháng, đó là lần cuối cùng chúng ta đánh nhau.”



Nhắc đến chuyện này, chủ quán Phan không khỏi biến sắc, hiển nhiên lần trước đánh nhau, chủ quán Phan đã mất mặt.



“Hừ, lần đó là do tôi sơ suất." Chủ quán Phan hừ lạnh nói.



Chủ quán Đồng cười lớn: “Vậy sao? Nghe nói cách đây không lâu ông thua một người trẻ tuổi? Ây dà, ông nói xem ông đã lớn tuổi như vậy rồi, còn có năng lực gì nữa chứ?”



"Ông." Chủ quán Phan lập tức bị chọc giận đến sắc mặt xanh mét, không thể đáp trả.



"Haha, được rồi, chúng ta đều già rồi, vẫn nên xem tiểu bai thi đấu thôi.” Chủ quán Đồng phất tay cười nói.



Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến hội trường của võ quán.



Tần Trạm, Mộ Dung Cẩm, Duẫn Nhi đều đứng chờ ở đó.



"Nè, ba tôi cho anh bao nhiêu tiền?" Phan Duẫn trừng Tân Trạm hỏi.



Tần Trạm liếc cô ta, nói: “20% hoa hồng của võ quán”



"Nhiều như vậy?!” Sắc mặt Phan Duẫn khẽ biến: “Sao anh lại xấu xa thế?”



Sau đó, cô ta kéo cánh tay Mộ Dung Cẩm làm nũng nói: “Anh Cẩm, anh đừng để anh ta ra tay, lỡ anh ta thắng, nhà chúng ta sẽ tổn thất rất lớn!”



Trong lòng Mộ Dung Cẩm cũng có chút khó chịu, lần này cậu ta đến đây cũng chỉ nhận mười ngàn tiền phí ra trận, còn thằng nhóc này lại sử dụng công phu sư tử ngoạm, lấy nhiều tiền như thế!



Nhưng chuyện thi đấu đã quyết định, Mộ Dung Cẩm không tiện nói thêm, chỉ đành xoa đầu Duẫn nhi, cười nói: “Anh Cẩm ra tay không có chừng mực, dễ xảy ra chuyện, vẫn nên để người anh em này giúp đỡ thôi."



Phan Duẫn hung hăng trừng Tần Trạm, trong mắt tràn ngập vẻ khó chịu.



Với mấy cô nhóc này, Tần Trạm lười để ý.



Chính vào lúc này, hai người chủ quán Đồng và chủ quán Phan bước vào, đệ tử võ quán, đều đến đủ.



"Hai người này là đệ tử xuất sắc nhất của tôi." Chủ quán Phan mỉm cười giới thiệu.



Chủ quán Đồng đánh giá Tần Trạm và Mộ Dung Cẩm, cười nhạt nói: “Đệ tử của chủ quán Phan vẫn hệt như lúc trước, ốm như khỉ vậy.”





Đối diện với sự châm chọc của chủ quán Đồng, chủ quán Phan không chịu yếu thế nói: “Vẫn còn mạnh hơn người nào đó, lâu như vậy, cũng chưa thấy người.”



"Haha, đệ tử của tôi đi thay đồ rồi, có lẽ rất nhanh sẽ đến.” Chủ quán Đồng cười nhạt nói.



Trong lúc trò chuyện, một thanh niên tướng mạo thanh tú nhưng cơ thể cường tráng bước vào.



Anh ta có làn da màu đồng, càng tôn thêm cơ bắp rắn chắc như sắt thép của anh ta khiến người ta kinh sợ.



"Đây là đệ tử của tôi, Vạn Hải.” Chủ quán Đồng cười nhạt nói.



Khoảnh khắc nhìn thấy Vạn Hải, Mộ Dung Cẩm lập tức kinh ngạc nói: "Là anh?"



Vạn Hải đánh giá Mộ Dung Cẩm, cười nhạo nói: “Cậu chẳng phải là tên ẻo lả sao? Thế nào, hôm nay người đánh với tôi là cậu à?”



Chủ quán Đồng sửng sốt, lập tức điên cuồng cười lớn: “Hahaha, chủ quán Phan, xem ra đệ tử của ông quen với đệ tử của tôi.”



Trong lòng chủ quán Phan thầm nói không ổn, nghe giọng điệu Vạn Hải, Mộ Dung Cẩm hình như không phải đối thủ của anh ta?



"Haha, cậu chuẩn bị cho tốt đi, tôi ở trên đài đợi cậu” Vạn Hải híp mắt, vẻ mặt như muốn ăn thịt người.



Sau khi vứt lại câu đó, Vạn Hải cùng chủ quán Đồng đi qua một bên.



Sắc mặt chủ quán Phan cực kỳ khó coi, ông ta cau mày nhìn Mộ Dung Cẩm, nói: “Cậu quen cậu ta?"



Mộ Dung Cẩm khẽ gật đầu, nói: “Ừm, người này hoàn toàn không phải đệ tử của chủ quán Đồng, sư phụ anh ta là đại sư hoành luyện, nghe nói xương cốt anh ta cứng cáp như sắt thép."



“Vậy...vậy cậu có nắm chắc không?" Chủ quán Phan thăm dò hỏi.



Mộ Dung Cẩm tự nhiên không phải đối thủ của Vạn Hải, nhưng cậu ta lại cười nhạt nói: “Nắm chắc sáu phần."



"Vậy thì tốt.” Chủ quán Phan thở phào: "Hôm nay nếu thua, võ quán của tôi không cần mở nữa.”



Rất nhanh đã đến thời gian thi đấu, Vạn Hải đã sớm đứng trên lôi đài, anh ta nhìn về phía Mộ Dung Cẩm, làm một động tác chặt đầu.



"Dựa vào cậu đấy.” Lúc này, chủ quán Phan dứt khoát ngó lơ Tần Trạm.



Mộ Dung Cẩm khẽ gật đầu nói: "Không thành vấn đề, bây giờ tôi sẽ gây da...ây da, đột nhiên đau bụng quá...không được, tôi phải đi vệ sinh.”



Sau khi vứt lại câu đó, Mộ Dung Cẩm xoay đầu bỏ chạy, chủ quán Phan muốn kéo cũng không kéo kịp.



“Đây...phải làm sao?” Vẻ mặt chủ quán Phan mờ mịt, sớm không đi muộn không đi, lại đi vệ sinh vào lúc này?



"Hahaha, lão Phan, đệ tử ông chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?” Chủ quán Đồng thấy vậy, không nhịn được cười lớn.



Chủ quán Phan bèn căng da đầu nói: "Đệ tử của tôi đi vệ sinh, đi xong sẽ giải quyết các người!”



Chủ quán Đồng khẽ hừ: “Đi vệ sinh? Chúng tôi không có nhiều thời gian đợi cậu ta đâu! Thế nào, võ quán nhà họ Phan chỉ có một người đánh được thôi à?"



"Ông nói bậy gì đó!” Đệ tử vây xem tức giận, một người trong đó nhảy lên lôi đài.



"Để tôi thử sức anh!” Cậu ta phẫn nộ nhìn Vạn Hải nói.



Vừa dứt lời, cậu ta siết chặt nắm đấm xông về phía Vạn Hải, hung hăng nện vào bụng Vạn Hải.



Nhưng, Vạn Hải không hề cử động, tránh cũng không thèm tránh.



"Chỉ có chút bản lĩnh này?” Vạn Hải cười lạnh một tiếng, anh ta vung tay tát lên mặt cậu ta.



Cái tát này, đệ tử của chủ quán Phan chỉ cảm thấy dường như bị xe tải đâm trúng, hộc máu tại chỗ, ngã xuống không đứng lên được.



"Nguy rồi." Sắc mặt chủ quán Phan lập tức khó coi, đây là đệ tử đắc ý nhất dưới tay ông ta, kết quả không chịu nổi một cái tát, vậy còn đánh thế nào được?



“Mộ Dung Cẩm này sao còn chưa ra?" Chủ quán Phan lo lắng.



Tần Trạm hừ khẽ: “Ông cảm thấy cậu ta dám ra sao?”



"Anh nói bậy gì đó! Anh Cẩm của tôi không sợ đâu!” Phan Duẫn tức giận nói.



Thời gian đã qua hơn mười phút, mà Mộ Dung Cẩm vẫn không định xuất hiện.



Chủ quán Đồng không đợi nổi, ông ta cười lạnh nói: “Vô dụng! Tôi thấy võ quán nhà họ Phan của ông không cần mở tiếp nữa đâu!"



Chủ quán Phan á khẩu không nói nên lời, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.



"Chủ quán Phan, nếu ông đồng ý cho tôi 60% lợi nhuận võ quán, tôi có thể giúp ông giải quyết anh ta." Chính vào lúc này, Tần Trạm nhàn nhạt lên tiếng.



"60%? Sao anh không đi chết đi? Huống hồ anh có bản lĩnh đó sao?” Chủ quán Phan còn chưa lên tiếng, Phan Duẫn đã không nhịn được mắng.



Tần Trạm lạnh lùng nhìn cô ta, nói: "Chỉ dựa vào câu nói của cô, giá cả thay đổi, bây giờ tôi muốn 70%. Bắt đầu từ bây giờ, cô nói một câu, giá sẽ tăng lên 10%.”



Phạm Duẫn: “Anh..."



"80%" Sắc mặt Tần Trạm lạnh lùng nói.



Mời bạn đọc trên truyệnVietwriterVietwriter

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK