“Tam phong yêu tộc, phong cho tôi!”
Như Ý Tiên Tôn hét lên, năng lượng bất tử như sôi trào tuôn ra, nhanh chóng bay qua bao vây Tố Thế Ma Tô vào trong ánh sáng màu vàng.
“Muốn gài bãy tôi nằm mơ đi”
Cảm thấy toàn bộ cơ thể không ngừng bị buộc chặt, Tố Thế Ma Tôn kinh hãi.
Ông ta hét lên, sương mù đen kịt giữa trời và đất, không ngừng dâng trào từ tứ phía, hướng về phía ông ta.
Dần dần, màn sương đen thu nhỏ lại chỉ còn một dặm.
Nhưng màn sương đen vô cùng dày đặc, rất nhiều hình hài cự thú từ trong chui ra, bay đến chỗ Tố Thế Ma tôn, gần như muốn hỗ trợ ông ta thoát ra.
Nhưng ngay khi màn sương mù màu đen giống như cự thú này chạm vào những đường sáng màu vàng, chúng như thể bị sắt hàn nóng bỏng đốt cháy, từng tiếng gào thét, và cơ thể chúng lại biến thành sương mù đen.
Tố Thế Ma Tôn không ngừng giãy dụa, nhưng tiên khí không ngừng tiếp tục chui vào trong, ngược lại cỗ sức mạnh này khống chế càng ngày càng mạnh.
Trên ấn đường của Tân Trạm, từng ngôi sao giảm dàn, nhưng không hề có chút do dự.
Mãi đến khi trong đám sao này có bảy ngôi ảm đạm đi, đường vân màu vàng bên ngoài cơ thể Tố Thế Ma Tôn mới hoàn toàn cô đọng thành bản chất, khiến ông ta hoàn toàn mất đi sức phản kháng.
“Xong rồi”
Tân Trạm mới thở phào nhẹ nhõm.
Thuật của Yêu tộc Tam Phong.
Phong ấn cơ thể, phong ấn thần hồn, phong ấn khí tức.
Nó cũng là ba tầng bí mật bất truyền từ Tàng Kinh Các Yêu Hoàng, lấy được từ chuyến tham hiểm ngôi mộ năm đó.
Nếu Tân Trạm đoán không sai, bí cảnh chính là đại lục thượng giới của một góc chiến trường ngày xưa, như vậy thuật pháp này cũng là truyền thừa yêu tộc thượng cổ để lại.
Mà đại năng yêu tộc chiến đấu trên chiến trường thượng cổ, thủ đoạn đương nhiên sẽ không kém.
Thuật này trước đó Tân Trạm cũng từng sử dụng một lần, chẳng qua thuật pháp tiêu hao quá lớn, hơn nữa uy lực cường đại như Yêu Hoàng Chưởng và Viêm Hoàng Chỉ, thuật này chỉ có tác dụng niêm phong, cho nên Tân Trạm vẫn luôn không sử dụng.
Nhưng lần này tiên khí mình dồi dào, hơn nữa Tố Thế Ma Tôn quá mức cường đại, thuật pháp này rốt cuộc mới có đất dụng võ.
“Tố Thế, vừa rồi ông đánh rất thoải mái đúng không, bây giờ tới phiên tôi”
Như Ý Tiên Tôn đắc ý cười to, tiếp nhận khống chế cơ thể Tân Trạm.
Trước đây mặc dù Tân Trạm bị đánh nhưng bản thân nhìn cũng vô cùng uất ức, bây giờ rốt cuộc đến phiên mình trả thù lại.
“Nhóc con, nhìn rõ, thuật pháp cực hạn này của cậu, lão phu thi triển một lần cho cậu xem”
Như Ý Tiên Tôn quát khẽ, khí tức của ngôi sao ở ấn đường lại phun trào.
Ông ta giơ một tay lên, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện bàn tay lớn tựa trời che lấp bầu trời.
Chưởng ấn này toả ra màu đỏ thẫm, trong đó hai đầu ngón tay, một ngón đen nhánh, một ngón u lam vô cùng tà dị.
Như Ý Tiên Tôn lại dung hợp hai ngọn lửa vào.
“Yêu Hoàng Chưởng”
Trong tiếng hét vang của Như Ý Tiên Tôn, chưởng ấn che trời này rơi âm vang xuống dưới.