“Thấy không, đó chính là bằng chứng anh ta thả côn trùng độc căn tôi” Vu Tuấn Thời đang nằm trên đất vẫn không ngừng ồn ào.
“Độc trùng cũng không phải tôi thả, là anh chủ động dính vào: Tân Trạm nói: “Đạo hữu cũng biết đó, thứ độc trùng này trí tuệ không cao, không dễ nắm giữ, tên này chủ động tới đánh tôi, độc trùng đương nhiên sẽ không để cho anh ta có cơ hội ra tay”
“Cái này…”
Lão Cung Phụng gật đầu, thật đúng là ngu xuẩn, độc trùng của đối phương hiển nhiên là loại độc tu, anh ta còn mạo hiểm đưa tay ra, quả thực là tự mình tìm chết.
“Nhưng nếu đạo hữu có độc trùng trong người thì nên nhắc nhở người khác không đến gần chứ”
“Khi anh ta chuẩn bị ra tay, tôi đã cảnh cáo anh ta không nên tìm đường chết rồi” Tân Trạm lắc đầu nói: “Nhưng người ngu xuẩn trời cũng không cứu được, chuyện này ông có thể hỏi vị nữ tu này, nếu không tin cô ta, Tụ Bảo Các các người chắc hẳn phải có Đá lưu ảnh đi, nhìn là biết thôi”
“Hơn nữa, độc trùng của tôi đều bị nghiền chết, không phải anh ta nói là chỉ chạm vào tôi một chút thôi sao? Nếu là lực đạo nhỏ như vậy, đám độc trùng này của tôi làm sao có thể chết được”
Tân Trạm ném thi thể mấy con độc trùng này xuống đất.
“Cho nên, Đá lưu ảnh và thi thể mấy con độc trùng này chính là chứng cứ, là tên nhóc Vu Tuấn Thời này có ý muối làm tổn thương tôi, kết quả lại hại chết độc trùng tôi tỉ mỉ bồi dưỡng”
“Tôi tốn ba trăm năm mươi triệu tử kim linh tệ cho những con độc trùng này, ở trong Tụ Bảo Các của các người lại có người muốn hại tôi, tôi cũng phải đòi lại công đạo chứ”
Tân Trạm nói xong, toàn bộ hiện trường nhất thời yên tĩnh lại.
Lão Cung Phụng phản ứng có chút chậm chạp, hiện tại thế cục hoàn toàn bị lật ngược lại, Tân Trạm lại yêu cầu đối phương bồi thường.
Hơn nữa nói có lý lẽ có dẫn chứng rõ ràng, không nhìn xem xung quanh có không ít tu sĩ đều gật đầu sao?
Thật giống như một cái kiếm tu được mang vào Tụ Bảo.
Kết quả có người tu sĩ hết lần này tới lần khác đều bị đầu kiếm đụng vào, sau đó bị thương, chẳng lẽ còn muốn mang kiếm ra nhận tội chịu phạt?
Huống chỉ, lúc trước Tân Trạm đã nhắc nhở, bây giờ kiếm này còn gãy nữa.
“Anh, anh nói năng bậy bạ.
Vu Tuấn Thời tức giận đến hộc máu, thật sự là thổ huyết tại chỗ.
Bị Tân Trạm nói thành như vậy, hiện tại Vu Tuấn Thời không chỉ là chảy máu miệng, mà cả lỗ mũi, lỗ tai và mắt cũng bắt đầu chảy máu rồi.
Những tu sĩ vây quanh xem chuyện đều tê dại da đầu, Tân Trạm đã nói qua sẽ khiến cho Vu Tuấn Thời chảy máu cả khuôn mặt, không nghĩ tới nhanh như vậy thật sự ứng nghiệm.
“Đạo hữu, xin hỏi rốt cuộc đây là độc trùng gì cắn bị thương”
Những dược sư phẩm cấp không thấp của Tụ Bảo Các chạy đến xem đều là ngũ phẩm dược tôn.
Nhưng dược sư và độc tu khác nhau quá lớn, họ kiểm tra nửa ngày cũng không nhìn ra được Vu Tuấn Thời trúng độc gì, đút cho anh ta ăn giải độc đan bình thường cũng không có phản ứng tích cực hơn.
Bất đắc dĩ lắm nên họ chỉ có thể hỏi Tân Trạm.
“Đừng gấp gáp, để tôi hỏi một chút làm thế nào để xử lý chuyện này” Tân Trạm khoát tay nói.
Từng cái một, đầu tiên tìm ra ai làm tổn thương người khác trước, sau đó nói về những thứ khác sau.
“Khụ khụ, đương nhiên là vị đạo hữu này chủ động ra tay, là người có lỗi trước, cho nên bị thương cũng là do tự mình tìm, Tụ Bảo Các tôi sẽ không trừng phạt cậu.” Ngay trước mặt mọi người công khai hình ảnh bên trong Đá lưu ảnh, lão Cung Phụng ho nhẹ, quyết đoán mở miệng nói.
Không nhìn không biết, bây giờ nhìn đã rõ, quả thực là Vu Tuấn Thời tự mình tìm chết.