Tân Trạm cười, lôi Chu Chính đi đến con hẻm nhỏ.
“Chu Chính, cậu dùng tin tức của tôi để bán lấy tiền, cái đầu của cậu cũng ranh ma đấy” Tân Trạm buông Chu Chính ra, chế nhạo nói bối Tân, đại ca Tân, tôi chỉ kiếm sống thôi, mong tiền bối thứ lỗi”
Chu Chính dài mặt, tự trách mình kém may mắn, nếu như không đụng vào Tân Trạm, hắn còn có thể lấp liếm, nhưng bị bắt tại trận thế này, nói dối cũng vô ích.
“Tha cho cậu? Cậu vu khống tôi và Uyên Nhi, mà còn muốn sống sót hả?” Tân Trạm hừm một tiếng lạnh lùng.
“Tiền bối tha thứ, tôi thật sự không hề vu khống hai người.”
Chu Chính tái mặt, lau mồ hôi rồi nhanh chóng lắc đầu, lấy ra một tập sách ảnh đưa cho Tân Trạm: “Tiền bối Tân hãy xem này, tin tức về tiền bối là do tôi viết xăng viết bậy chứ tôi thật sự không dám tiết lộ tin tức thật của tiền bối đâu ạ. “
Tân Trạm xem lướt qua, quả nhiên những bức chân dung để lại trong đó, bao gồm đặc điểm tính cách và kỹ năng tu luyện, đều là do Chu Chính viết bậy bạ. Nhưng tên và chuyện anh ta vượt qua những cản trở đều là sự thật.
Có vẻ như thằng nhóc này cũng biết lập lờ thật giả, vừa không mích lòng người mua, vừa không hoàn toàn đắc tội mình.
“Tiền bối thấy rồi chứ, tôi chỉ kiếm mấy đồng còm thôi, hay là tôi sẽ đưa cả cho tiền bối năm linh tệ kiếm được trong mấy ngày qua” Chu Chính méo mặt cầu xin.
“Vài đồng đó cậu để đó mà chơi”
Tân Trạm giật giật khóe miệng, mấy đồng tử kim linh tệ, anh cầm chúng làm cái gì cơ chứ!
Kéo Chu Chính lại, trong mắt Tân Trạm dâng lên sát khí, anh cố ý thể hiện nó qua giọng nói của mình, gẵn giọng nói: “Giúp tôi làm một việc, nó có liên quan đến Tụ Bảo Các. Nếu cậu làm tốt, tôi không những không trách mà còn có thưởng nữa. Nếu cậu làm không tốt thì khó nói lắm”
Trong lòng Chu Chính rối bời vô cùng, nhất là lúc này, luồng sát ý tràn ngập khắp cơ thể Tân Trạm khiến cho hắn dựng tóc gáy, trong lòng cảm thấy ớn lạnh.
Hắn cũng biết rõ sức mạnh của Tân Trạm, anh giết hắn đơn giản như giết một con gà, huống hồ với thân phận của Tân Trạm, e rằng khi Cực Hàn Băng Cung biết chuyện, hắn cũng không giữ nổi mạng sống của mình.
“Tiền bối Tân, xin cứ nói cho tôi biết, tôi quen thuộc nơi này, cũng đã từng đối phó với đủ thứ hạng lưu manh. Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi sẽ cố găng hết sức.” Chu Chính nhăn nhó, nuốt nước bọt nói.
Tân Trạm gật đầu, sau đó nói ra việc muốn tìm một hội chợ ngầm.
“Thương hội ngầm sao? Về vấn đề này, có lẽ thằng Tam hiểu rõ”
Chu Chính suy nghĩ một chút, lau mồ hôi, nhanh chóng lấy Ngọc Giản ra để liên lạc.
Tuy nhiên, thằng Tam nào đó có thể đang bận và không thấy hồi âm.
Tân Trạm cũng không vội, tóm Chu Chính đi tìm một quán ăn ngon, tùy tiện gọi một bình Linh trà. Tân Trạm ngồi trên †ầng hai, thong thả ngắm nhìn cảnh tuyết thơ mộng phía bên ngoài cửa sổ, uống Linh trà chờ đợi.
Chu Chính bên cạnh như ngồi trên đống lửa, ngày trước mà có chén Linh trà hảo hạng đặt trước mắt thì đã uống không khách khí rồi.
Nhưng bây giờ tính mạng nhỏ nhoi này đang nằm trong tay Tân Trạm, hắn không có tâm trạng thưởng thức cái gì hết.
Thời gian chờ đợi tưởng chừng như giày vò hắn vậy.
Nhưng may mắn thay, không bao lâu sau, Chu Chính cuối cùng cũng nhận được câu trả lời.
Chẳng mấy chốc, một thanh niên trạc tuổi Chu Chính đến nhà hàng.
Căn cơ tu luyện giống với Chu Chính, chính là sức mạnh Cảnh xuất khiếu.
Tuy nhiên, người này có nước da ngăm đen và đôi mắt rất sáng, có cảm giác rất lanh lẹ.