Còn tiên khí đợi đến lúc Tân Trạm đạt đến đỉnh của Cảnh thần phó phân Cửu phẩm thì mới dần dần tụ lại.
“Không ngờ chỉ là phần thưởng thứ nhất của bảng giết chóc thôi mà lại có nhiều tiên khí đến như vậy ròi.”
Tân Trạm hít một hơi, anh còn tưởng rằng lần này có thể trực tiếp đột phá Hợp Thể Cảnh chứ. Nhưng mà nếu không có ánh sao ở giữa hai hàng mày hấp thụ một lượng lớn linh khí thì điều này thật sự có thể xảy ra.
Tuy nhiên hiện tại Tân Trạm cũng không quá muốn đột phá Hợp Thể Cảnh, vậy nêm anh cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên.
Tân Trạm liên tục đột phá mất khoảng chừng hai tiếng đồng hồ. Bầu trời vốn đang từ mờ mịt dần trở nên sáng sủa.
Rắc!
Khi Tân Trạm vừa mới trở về hang động đã nghe được vỡ vụn của vật gì đó.
Sau đó anh lại nhìn thấy vẻ mặt ảo não của Ngô Bình Nhị, trước mặt cô ta là vỏ trứng đã nứt vỡ.
“Trứng linh thú nứt ra rồi mà lại không có linh thú ở bên trong sao?”
Tân Trạm tò mò bước đến, lại phát hiện ra bên trong rỗng tuếch.
“Thật quá xui xẻo, đó là một quả trứng chết”
Ngô Bình Nhi nói đầy bất đắc dĩ: “Lúc trước khi tôi dùng linh khí kích thích nó đã không cảm nhận được sự đáp lại từ bên trong. Lúc nãy tôi nhẫn tâm đập nó ra mới phát hiện linh thú bên trong vẫn chưa thành hình, chẳng biết đã chết từ khi nào mất rồi”
Tân Trạm cầm một mảnh vỏ trứng lên cẩn thận quan sát, phát hiện quả nhiên bên trong vỏ trứng hoàn toàn trơn nhãn, ngay cả một chút dấu vết cũng không có, cũng không biết quả trứng thần này đã từng xảy ra chuyện gì.
“Mặc dù đã có dự liệu từ sớm, nhưng vừa nghĩ đến vì cái này mà tôi suýt chút nữa đã chết, vẫn còn rất tức giận” Ngô Bình Nhi hít vào một hơi, ngồi ở bên cạnh nói.
Giằng co cả buổi, lại còn phải thay đổi một bầu không khí, cho dù là ai thì cũng sẽ không dễ chịu.
Lúc này, anh lại nổi lên một chút hứng thú với cái vỏ trứng này.
“Cô nói cái linh trứng này là do linh thú thượng cổ ấp trứng, vậy thì cái vỏ trứng này có phải cũng có chứa tinh hoa huyết mạch của linh thú thượng cổ hay không?” Anh nói.
“Chắc hẳn là đúng đi, tôi nghe nói có rất nhiều ấu thú của linh thú thượng cổ sau khi sinh ra đều sẽ ăn hết vỏ trứng, cái này có lẽ ít nhất cũng không kém hơn máu huyết của linh thú, thậm chí có khả năng còn rất bổ dưỡng nữa đó” Ngô Bình Nhi ỉu xìu nói.
“Vậy thì thứ này đối với cô là hữu dụng hay vô dụng?” Anh cảm thấy hứng thú.
Nếu như cái đồ chơi này cũng không kém hơn máu huyết linh thú, vậy không biết nếu như đút cho phệ thiên trùng thì có thể thay thế được máu của Thánh Hổ Huyền Lôi được hay không đây?
“Vô dụng, anh cầm dùng đi” Ngô Bình Nhi cũng có chút im lặng.
Tại sao đồ vật mà bản thân cô ta không thể phát huy được tác dụng thì anh chung quy vẫn có thể tìm ra được công dụng hợp lý vậy?
Tân Trạm cũng không có lấy hết toàn bộ, anh trước hết cầm trong tay một mảnh vỡ nhỏ, để vào bên trong không gian tự trùng, nếu như ấu trùng của phệ thiên trùng cảm thấy hứng thú với thứ này thì thứ này mới có tác dụng.
Mà khi mảnh vỏ trứng nhỏ này rơi xuống, những phệ thiên trùng đang nằm úp sấp yên lặng đầu tiên là nhìn thoáng qua vỏ trứng, sau đó lộ ra vẻ hiếu kỳ, tiếp theo chính là thân sắc mê muội.
Sau đó mấy con phệ thiên trùng bò qua, gặm thử một miếng.
Mặc dù cái vỏ trứng linh thú thượng cổ này rất cứng, nhưng đối với răng nọc sắc bén của phệ thiên trùng mà nói đương nhiên cũng không đáng kể.
Sau vài tiếng ken két thanh thúy, anh mới chú ý tới tất cả phệ thiên trùng ở trong không gian tự trùng đều trở nên hưng phấn, ào ào bổ nhào qua.
Chỉ trong thời gian mấy hơi thở, cái vỏ trứng này đã bị gặm không còn gì.