Chương 537
Toàn bộ võ quán Bắc Đạo đều bị Tần Trạm đánh thức!
Họ vội vàng chạy ra ngoài, đứng giữa trung tâm võ quán đổ nát, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Anh đang làm gì vậy!” Người đàn ông râu ria hỏi với vẻ kinh hoàng.
Tần Trạm vừa đưa tay ra, người đàn ông râu ria liền bay về phía Tần Trạm!
Tần Trạm nắm lấy cổ anh ta, lạnh lùng nói: “Đi tìm Hoa Kiến Nhân cho tôi, tôi chỉ cho anh năm phút, cứ mỗi một phút trôi qua, tôi sẽ giết một người.”
Nói xong, Tần Trạm ném người đàn ông râu ria sang một bên.
Người đàn ông râu ria vội vàng lồm cồm bò dậy, chạy nhanh vào sâu võ quán.
Lúc này, Hoa Kiến Nhân đương nhiên đã nghe thấy tiếng hét của Tần Trạm, nhưng anh ta không quan tâm, ngược lại, ngồi yên một chỗ, thong dong thưởng thức trà.
“Không, không hay rồi!” Người đàn ông râu ria lao nhanh tới, chân đạp trên sân cỏ.
“Tần Trạm đang làm ầm ĩ ngoài cửa, bảo anh ra ngoài gặp anh ta, còn nói.”
“Tôi nghe thấy hết rồi.” Hoa Kiến Nhân nhẹ giọng nói: “Ngồi xuống uống tách trà đi!”
Hoa Kiến Nhân rót một tách trà cho người đàn ông râu ria.
Người đàn ông râu ria lo lắng nói: “Ngài Hoa Kiến Nhân, nếu anh còn không ra, e rằng rất nhiều người vô tội sẽ bị giết.
Hoa Kiến Nhân liếc nhìn người đàn ông râu ria, rồi đột nhiên rút kiếm ra: “phập” anh ta đâm một nhát.
Người đàn ông râu ria sợ hãi che mặt, cả người run bần bật.
Khi mở mắt ra, anh ta thấy trên tay Hoa Kiến Nhân đang cầm một con ruồi bị cắt làm đôi.
Người đàn ông râu ria mắt chữ A miệng chữ O, một nhát kiếm chém con ruồi làm đôi? Đây là loại kiếm pháp gì?
“Anh nói, kiếm pháp của tôi có thể đánh bại được Tần Trạm không?” Hoa Kiến Nhân bỏ kiếm xuống, nhẹ nhàng nói.
Người đàn ông râu ria vội vàng chắp tay trước ngực, nói: “Kiếm pháp của ngài thiên hạ vô song, chắc chắn có thể chém bay đầu tên Tần Trạm kia!”
Hoa Kiến Nhân cười nói: “Được, vậy để tôi đi gặp tên Tần Trạm này”
Ngoài cửa, Tần Trạm nhìn những người này bằng ánh mắt lạnh lùng. Đám đệ tử của võ quán muốn chạy trốn, nhưng hai chân như dính chặt xuống nền đất, không tài nào nhúc nhích được.
Tần Trạm liếc nhìn đồng hồ, sau đó lạnh lùng nói: “Còn một phút cuối cùng, nếu anh ta không ra, tôi sẽ giết hết các người.”
“Đừng, đừng mà!” Ai đó sợ hãi hét lên.
Tần Trạm lạnh lùng liếc mắt nhìn, sau đó, đùng đùng nổi giận, đập vào đầu anh ta!
“Bớt nói linh tinh lại!” Tần Trạm lạnh lùng nói.
Không hiểu tại sao, lúc này, cơn tức giận trong lòng Tần Trạm bỗng dâng lên cực độ.
“Anh Tần Trạm, mới sáng sớm, có
truyện gì khiến anh khó chịu như vậy?” Lúc này, Hoa Kiến Nhân mới chậm rãi bước ra.
Tay anh ta cầm một thanh kiếm và nở một nụ cười ôn nhu.
Mái tóc dài để xõa ra sau, trông chẳng ra nam cũng chẳng ra nữ.
Tần Trạm nheo mắt nhìn, nói: “Không phải anh muốn thách đấu với tôi sao, hôm nay tôi đến tìm anh để nghênh chiến đây.”
“Ố?” Hoa Kiến Nhan hơi ngạc nhiên: “Lịch thách đấu của chúng ta hình như là ngày kia, sao anh Tần Trạm lại không giữ lời hẹn vậy?”
Tần Trạm cười lạnh lùng: “Tôi không chờ hơn được nữa, tôi nóng lòng muốn vặt đầu anh lắm rồi.”
Hoa Kiến Nhân thở dài nói: “Anh Tần Trạm đúng là người kỳ cục, lần trước hẹn anh thì anh từ chối, hôm nay lại sốt sắng như vậy, thật khiến người ta hoang mang.”
“Đừng nhiều lời.” Tần Trạm lạnh lùng nói: “Tôi không có thời gian ở đây nghe anh nói nhảm.”
Hoa Kiến Nhân đặt tay lên chuôi kiếm, nói: “Được, tôi chiều anh.”
Trong chốc lát, Hoa Kiến Nhân đột nhiên rút thanh kiếm đang giắt trên thắt lưng ra!
Sau đó, anh ta lao về phía Tần Trạm với tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức không để lại một dư ảnh nào trên không trung!
“Hu!”
Lưỡi kiếm sắc bén từ trên cao dội xuống mạnh mẽ, nhắm thẳng đầu Tần Tram.
“Phập”
Với tốc độ nhanh đến chóng mặt, nhưng Tần Trạm vẫn có thể dễ dàng kẹp được mũi kiếm của Hoa Kiến Nhân “Anh Tần Trạm cũng nhanh quá nhỉ.” Hoa Kiến Nhân nheo mắt nói: “Xem ra tôi phải “
“Cạch cạch!”
Hoa Kiến Nhân chưa kịp dứt lời, liền sửng sốt.
Kiếm của anh ta đã bị Tần Trạm dùng ngón tay kẹp gãy!
“Rầm!”
Sau đó, Tần Trạm đưa ra một cú đấm vàng, hất bay Hoa Kiến Nhân ra!
Hoa Kiến Nhân bị bắn ra xa mấy chục mét, máu loang lổ khắp sàn nhà, anh ta nằm bẹp dưới đất, không ngóc lên được.
Mọi người xung quanh nuốt nước bọt, một cảnh tượng khiến họ khó mà chấp nhận đượ!
c Kiếm sĩ được mệnh danh là tài năng cuối cùng của vương quốc Hoa Anh Đào cứ như thế bị hạ gục trong tích tắc sao?
“Anh.” Hoa Kiến Nhân lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất một cách khó khăn, nhưng lúc này, Tần Trạm đã nhanh chóng giẫm lên ngực anh ta.
Vừa mới ngóc dậy lên một chút, lại bị ngã bẹp xuống mặt đất.
“Đừng làm mất thời gian của tôi.” Tần Trạm lạnh lùng nói: “Lấy linh hồn trong cơ thể anh ra.”
Hoa Kiến Nhân không can tâm, liều mạng giãy dụa, cố gắng đứng dậy, nhưng phát hiện toàn thân mình không thể cử động được.
Lúc này, khí thế trên người Hoa Kiến Nhân đã thay đổi, hơi thở gấp gáp, trong phút chốc đã đạt đến cực hạn!
Một sức mạnh cực kỳ đáng sợ tập trung vào Hoa Kiến Nhân, và tỏa ra xung quanh!
Tần Trạm lùi lại vài bước, đứng cách đó mấy chục mét, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoa Kiến Nhân.
Hoa Kiến Nhân từ dưới mặt đất đứng lên, đồng tử đỏ au.
“Một người con Việt Nam mạnh mẽ.” Giọng Hoa Kiến Nhân trở nên trầm mạnh. “Thực sự khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên và hưng phấn.
“Một linh hồn siêu phàm không đáng nhắc tới.” Tần Trạm lạnh lùng nói. Đùa kiểu gì vây, thực lực thật sự của tông chủ Âm Minh Tông thậm chí còn trên cả mức siêu phàm! Và cơ thể anh ta chiếm hữu được là Tô Vũ, một người tài giỏi của thế hệ trẻ!
Nhưng cho dù như vậy, cũng vẫn bị Tần Trạm trèo lên đánh? Huống hồ là người của vương quốc Hoa Anh Đào?
“Siêu phàm là cảnh giời mà anh không bao giờ đạt tới được.” Hoa Kiến Nhân cười nhạt, nói: “Tôi e rằng anh chưa từng được lĩnh ngộ cảnh giới siêu phàm thực sự.”
Trong lúc nói chuyện, cơ thể Hoa Kiến Nhân đã lơ lửng trên không trung, sức mạnh đáng sợ tràn ngập quanh võ quán Bắc Đạo.
Toàn thân anh ta bị bao phủ bởi một lớp đỏ như máu, trông vô cùng thần bí.
Trong phút chốc, toàn thân Tần Trạm cũng tỏa ra hai màu vàng đen, hai ánh sáng vô hình trung hình thành một cuộc đối đầu!
Đối với những người có thực lực hơi thấp kém, thất khiếu có thể bị chảy máu, hay thậm chí quỳ rạp xuống đất.
Tần Trạm lạnh lùng nhìn Hoa Kiến Nhân, chế nhạo: “Tôi còn tưởng anh thực sự đã đạt đến cảnh giới siêu phàm, xem ra, cũng chỉ có vậy.”
Hoa Kiến Nhân nói nhàn nhạt: “Tôi đã đạt đến cảnh giới siêu phàm, chỉ có điều không thể khớp với linh hồn này, nếu không, anh nghĩ anh đủ bản lĩnh để đứng đây nói chuyện với tôi?”
“Tôi không có thời gian để nghe anh nói linh tinh!” Tân Trạm đột nhiên gâm lên một tiếng: “bịch” một cái, cả cơ thể hạ xuống mặt đất!
Nắm đấm vàng như quả cầu lửa, hướng thẳng về phía Hoa Kiến Nhân!