Chiếc thuyền châu báu này của nhà họ Trần toàn bộ đều được chế tạo thủ công, cũng giống như thánh trì nhà họ Diệp, phải mất hàng nghìn năm, dùng sức người sức của mới có được con tàu tỉnh thần tráng lệ, phẩm chất tuyệt đỉnh này.
Vật này không chỉ có nhiều tác dụng, hơn nữa còn đại diện cho nhà họ Trần, Tân Trạm mơ tưởng về con thuyền này khiến bọ họ vô cùng phẫn nộ.
vietwriter.vn
“Ha ha, vị huynh đệ này khẩu khí cũng thật lớn, nhưng lấy con thuyền châu báu là vật đánh cược, cậu phải có vật đánh cược có giá trị tương đương mới được” Trần Nghinh Dương cười lạnh.
“Dựa vào những vật trên người anh, không xứng với con thuyền châu báu của nhà họ Trần chúng tôi”
“Vậy ông muốn gì” Cụ Diệp lên tiếng.
Ông cũng nhận ra, Tân Trạm có một số suy nghĩ với con thuyền châu báu này, bản thân tất nhiên sẽ phối hợp cùng anh.
“Vật mà tôi muốn rất nhiều, Diệp gia các người chẳng lẽ không biết” Trần Nghinh Dương cười lạnh.
vietwriter.vn
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng đưa ra quyết định đi”
Anh cảm thấy cả hai bên lúc này đều đang nói những lời vô nghĩa.
“Diệp Châu, nếu như anh Tân thua, lão phu sẽ giao Diệp.
Châu cho các người.”
Nhưng cuối cùng, câu nói của cụ Diệp lại khiến người ta sửng sốt.
“Diệp Thái Tường, ông nói thật sao?”
Nụ cười của Trần Nghinh Dương cứng lại, hô hấp cũng nhanh hơn, giọng nói cũng vô cùng trịnh trọng.
Ông ta cảm thấy hơi kì lạ.
Chẳng lẽ Diệp Thái Tường điên rồi? Vì để lấy lòng một khách khanh, hắn đem cả đất của cả gia tộc họ Diệp ra cược.
“Trưởng lão Hứa cũng ở đây, nói phải có bằng chứng, chúng ta có thể chấp thuận” Cụ Diệp thờ ơ nói.
Trần Nghinh Dương không tin lướt nhìn nhà họ Diệp.
Ông ta phát hiện người nhà họ Diệp đối với lời nói của cụ Diệp không chút phản ứng, thậm chí biểu cảm không ề thay đổi.
Giống như chuyện này là lẽ thường tình.
Nhưng sao, Tân Trạm chẳng qua cũng chỉ là hợp thể cảnh tứ phẩm mà Hồ Minh đã là hợp thể cảnh bát phẩm.
Trên người tên Tân Trạm này rốt cuộc có bí mật gì mà khiến người Diệp gia yên tâm tới như vậy.
Trong lòng Trần Nghinh Dương kinh hãi.
Đột nhiên để ý tới, có lẽ bản thân đã bỏ qua điều gì đó.
Nhưng có cơ hội khiến cụ Diệp lấy chuyện này ra cược, đương nhiên không thể do dự đồng ý rồi.
Có nghĩ thế nào cũng không thấy Tân Trạm có khả năng thắng, Ánh mắt của ông ta lóe lên, sau đó lại tắt ngấm.
“Nếu như chủ nhà họ Trần đã xem thường Hồ Minh, vậy thì để anh em họ cùng lên, tôi một chấp hai”
Thấy Trân Nghinh Dương trầm mặc không nói, Tân Trạm đành lên tiếng.
“Cậu muốn một mình đánh với Hồ Minh và Hồ Trung”
Trần Nghinh Dương kinh ngạc nhìn về phía Tân Trạm.
Sắc mặt của Hồ Minh và Hồ Trung cũng thay đổi.
Tân Trạm nay thế mà lại ngông cuồng tới vậy, một hợp thể cảnh tứ phẩm dám khiêu chiến hợp thể cảnh bát phẩm thì thôi đi, giờ còn thêm hợp thể cảnh thất phẩm.
Mà chuyện khiến Trần Nghinh Dương khó tin chính là thế mà cụ Diệp cũng đồng ý.