Người này chính là lão Ngô. Nhưng lúc này ông ấy không có dáng vẻ suy bại mà là thần thái xán lạn, không những khí tức tu vi rộng lớn vô biên mà những sợi tóc bạc trắng đã hoàn đen nhánh trở lại, trên gò má cũng không có vết nhăn, thật giống như quay về tuổi trung niên vậy.
“Ngụy Ngạn Quân, xem chiêu thức của tôi đây”
Lão Ngô hét lên dữ dội, sóng âm do ông ta truyền ra biến thành làn sóng linh khí, giống như sóng biển cuộn trào và một trận lụt quái dị không thể ngăn cản.
Đòn đánh tan trời đất này khiến lòng bàn tay của Ngụy Ngạn Quân chấn động, sau khi chưởng ấn gặp phải âm thanh này, nó giống như một tờ giấy trắng và vỡ tan tành.
Đôi mắt lạnh lẽo của lão Ngô nhìn Ngụy Ngạn Quân vẫn chưa nguôi giận.
Cách xa với đối phương nhưng ông ấy hung hăng muốn nắm lấy đối phương.
Cả thế giới đang rung chuyển, một bóng ảnh bàn tay khổng lồ cao hơn cả một dãy núi nằm vắt ngang giữa đất trời và hướng về phía Ngụy Ngạn Quân.
Đồng tử Ngụy Ngạn Quân co rút lại và kinh sợ.
Ông ta né người sang một bên và liên tục đánh ra mười tám linh khí làm rung chuyển khoảng không mới có thể hóa giải được bàn tay khổng lồ này.
“Ông, không thể nào, ông không có sức mạnh này”
Ngụy Ngạn Quân thở hổn hển, chỉ vào mặt lão Ngô với vẻ khó tin.
Cho dù tin tức của đồ đệ có sai lâm, Ngô Thành Thất không có độ kiếp, mà hai người đã đấu với nhau không dưới mười lần, bên kia cũng không có sức mạnh như vậy.
“Ha ha, trong quá khứ thì tôi không có, nhưng bây giờ thì tôi có.”
Lão Ngô cười vài tiếng, sau đó lại tuôn ra một khí tức cưồng bạo giống như rồng gầm, nuốt chửng tất cả mọi thứ.
Ngụy Ngạn Quân trừng mắt và cố gắng hết sức để ngăn chặn.
Tuy nhiên khi con rồng rơi xuống, ông ta liền bị đánh bay ra xa, Ngụy Ngạn Quân tiếp tục sử dụng nhiều chiêu thức và thậm chí là cả bảo vật.
Nhưng sau khi đánh bể mười dãy núi, ông ta mới ngã ra đất.
“Chuyện này không thể nào, rốt cuộc tu vi của ông là gì?”
Trong khói bụi mù mịt, Ngụy Ngạn Quân lại bay lên. Đôi mắt của ông ta đầy vẻ lo sợ, ông ta lại gào thét điên cuồng bất kể khóe miệng đang trào ra rất nhiều máu.
“Mở to đôi mắt của ông ra mà nhìn cho rõ, tu vi của tôi là g”
Lão Ngô xõa tóc ra, giữa ấn đường hiện lên ánh vàng.
“Ông đã vượt qua đợt giảm thọ, vừa mới độ kiếp thành công?”
Ngụy Ngạn Quân gào thét lên với vẻ không thể tin được.
“Không thể nào, lần trước tôi và ông gặp nhau, tu vi của ông cũng chỉ bằng tu vi của tôi, mới có mấy ngày đây thôi”
“Không sai, đó là do ông cùng đồ đệ ngu ngốc của ông đi theo lâu như vậy vẫn không nhìn ra được tôi đã vượt qua suy kiếp, nếu như đồ đệ của ông truyền tin cho ông sớm hơn một nén nhang thì tôi đây chắc phải chết rồi”
Trong lòng của lão Ngô vô cùng thoải mái, cơn tức giận vì bị Ngụy Ngạn Quân đè nén đến lúc này đã được giải tỏa.
“Ngụy Ngạn Quân, dù sao thì đồ đệ của ông cũng đã chết, ông cũng nên ở lại đây để chôn cất cùng nó đi”
Lão Ngô bước tới chỗ của Ngụy Ngạn Quân.
Ngụy Ngạn Quân gần như nôn ra máu.
Không ngờ rằng ngay từ đầu ông ta muốn bắt Ngô Thành Thất, nhưng đúng lúc gặp phải sự ngang tàng sau khi độ kiếp thành công của đối phương.
“Ngô Thành Thất, ông đừng đắc ý, hãy chờ tôi!”