Tân Trạm nghe vậy cũng khẽ động trong lòng, Tụ Bảo các này cũng rất lợi hại, nơi nào có tu sĩ, nơi đó đều có sự sinh sống của bọn họ.
Mà tòa cổ trận pháp này cũng rất không tâm thường, nếu có cơ hội, bản thân cũng có thể lĩnh hội một phen.
Nếu bản thân có thể thu xếp được, vậy thì sau này gặp phải kẻ địch sẽ rất hữu ích.
Mọi người đều đang thảo luận về Tụ Bảo các, cũng có thể nói rằng việc Nghĩa trang Đại Năng, phi thuyền nhanh chóng di chuyển về phía bức màn ánh sáng.
Mà lúc thuyền bay Tử Quang đang đến gần bức màn ánh sáng, một bóng dáng bay ra khỏi dãy núi phía xa.
Đây là một người đàn ông to lớn cầm dao, trông rất cao lớn thô kệch, hai mắt giống như chuông đồng.
Hơi thở của người đàn ông đó có chút hỗn loạn, thân hình nhếch nhác, phía sau lưng người đàn ông đó, từng con yêu thú tức giận bay lên, rất nhanh nối thành một mảng không ngừng đuổi theo.
“Đó là Huyền Lôi Điêu. Là loại yêu thú chứa đầy sấm sét cả người, hơn nữa hoạt động theo cả đàn cả lũ. Vô cùng lợi hại” Văn sĩ nhận ra yêu vật đó, không khỏi lắc đầu nói: “Đạo hữu này e là khó chạy thoát”
“Không đúng sao, những con yêu thú đó có vẻ không mạnh lắm”
Có tu sĩ kinh ngạc.
Hơi thở tu vi của người đàn ông này đang ở khoảng chừng cảnh giới Phân Thần Cấp năm, mà đám Huyền Lôi Điêu đó mặc dù nhiều nhưng vẫn không vượt quá Cấp bốn.
“Ha ha, Huyền Lôi Điêu có gì đó quái lạ, các người chỉ cần nhìn là có thể thấy được” Văn sĩ cũng không biện giải, cười nói.
Âm ầm!
Như thể chứng minh lời của văn sĩ, Huyền Lôi Điêu đó, mắt nhìn cũng không thể đuổi kịp đại hán, đều bỗng nhiên há mồm, phun ra quả cầu tia chớp chói mắt.
Những quả cầu sấm sét này tuy kích thước không lớn nhưng tốc độ cực nhanh, sau khi bay ra đã chạy thẳng đến phía sau lưng của người đàn ông to lớn.
“Mùi chim, ba mày không phải là đã đoạt được một cây linh thảo sao, vật này trời sinh trời nuôi, cũng không phải là đồ của chúng. Chẳng lẽ tôi không thể cầm lấy sao? Đuổi theo tôi mấy trăm kilomet, thật phiền phức.”
Người đàn ông to lớn phẫn nội, vung tay cầm lấy dao chém đánh.
Một vài ánh sáng hình lưỡi kiếm khổng lồ bay ra, giống như một thiên thạch chém vào mặt trăng, âm ầm va vào những quả cầu sấm sét đó.
“Ha ha, những con chim tạp mao này cũng không có gì lợi hại”
Nhưng sau đó tận mắt nhìn thấy những quả cầu lôi nổ tung, người đàn ông vạm vỡ còn chưa kịp mừng rỡ thì đã nhìn thấy những tia hồ quang điện tản ra từ những quả cầu lôi nổ tung kia, nhanh chóng lan tràn khắp nơi.
Chẳng bao lâu, cả thế giới được bao phủ trong ánh sáng điện.
Trước khi kịp chạy trốn thì đã bị những tia hồ quang điện này đánh trúng, người đàn ông vạm vỡ ngay tức khắc kêu lên một tiếng đau đớn.
“Không ngờ quả cầu lôi này còn có thể thay đổi”
Người đàn ông vạm vỡ thầm sợ hãi ở trong lòng, anh ta chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, đao trong tay cũng không thể nắm vững, anh ta quay đầu bỏ chạy một lần nữa nhưng tốc độ cũng chậm hơn rất nhiêu.
“Tên này cũng thật xui xẻo. Huyền Lôi Điêu này đối với quả cầu lôi ở trong tay thực sự quá mạnh, quả cầu lôi đó không những có thể tấn công kẻ địch mà còn có thể đan xen thành lưới điện khiến đối phương tê liệt, cho nên những người bị chúng tấn công thì rất ít người có khả năng sống sót” Văn sĩ lại nói.
Nhìn thấy càng ngày càng chạy chậm, trên trán người đàn ông vạm vỡ đổ đầy mồ hôi, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hân.
Chỉ là một cây cỏ tiên thì còn chống đỡ được nhưng không ngờ lại chọc phải đám yêu thú này, bây giờ anh ta cảm thấy toàn thân tê dại, hoàn toàn không thể dùng hết sức lực, muốn chạy cũng là chuyện khó.
Chương 1610
“Đạo hữu, cứu mạng”
Người đàn ông vạm vỡ nhìn Huyền Lôi Điêu càng ngày càng đuổi đến gần, anh ta đột nhiên nhìn thấy thấy phía trước có thuyền bay Tử quang cách đó không xa.
“Đạo Hữu, cứu tôi một mạng, nếu như tôi có thể sống sót thì nhất định tôi sẽ hậu tạ”
Vẻ mặt người đàn ông vạm vỡ vui mừng, lúc này anh ta cũng không quan tâm đến những thứ khác, không nhịn được mà kêu cứu.
Nhưng trên chiếc thuyền bay, ai nấy đều mang một vẻ mặt đầy sự lạnh lùng thờ ơ.
Người đàn ông vạm vỡ xa lạ này không biết họ, hơn nữa còn chọc phải một rắc rối lớn với Huyền Lôi Điêu, có ai là vì một cái gọi là hậu tạ mà dám ra mặt giúp đỡ.
Thấy thuyền bay Tử quang nhanh chóng lướt qua mà không hề có chút dừng lại, vẻ mặt người đàn ông vạm vỡ cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Trong vùng đất hoang vu này còn cách Tụ Bảo Các một đoạn, nếu như bản thân không có chỗ nào trốn thì chắc chắn là sẽ chết.
Ngay khi trong lòng người đàn ông vạm vỡ u tối thì một bóng người đột nhiên bay ra từ thuyền bay tử quang kia.
Người đàn ông vạm vỡ chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, Tân Trạm một bước liền bước đến bên canh anh ta, sau đó liền nắm lấy bả vai của anh ta kéo mạnh.
Người đàn ông vạm vỡ liền cảm thấy tiếng gió rít bên tai, bị Tân Trạm kéo bay ra xa cách tới trăm mét.
Gầm!
Huyền Lôi Điêu vô cùng tức giận mà lại phun ra những quả cầu lôi.
“A, người anh em cẩn thận, những quả cầu lôi kia không thể tiếp xúc gần”
Người đàn ông vạm vỡ giật mình, nhìn Tân Trạm trực tiếp đi về phía Huyền Lôi Điêu, không kiềm được mà lớn tiếng nhắc nhở.
Nhưng Tân Trạm dường như không nghe thấy gì mà cứ thế lao vào trong lôi quang.
“Đạo hữu này quá kích động rồi.”
Người đàn ông vạm vỡ nhìn thấy bóng hình Tân Trạm biến mất ở trong lôi quang, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.
Bây giờ bản thân anh ta đã trốn thoát, Tân Trạm lại hoàn toàn hấp dẫn sự hận thù của những Huyền Lôi Điêu kia, chỉ cần bản thân trốn thoát là có thể lập tức bình an vô sự.
Nhưng nhìn thấy Tân Trạm vì cứu mình mà lại lao vào trong nguy hiểm, người đàn ông vạm vỡ lại không nỡ.
“Haizz, không thể nhìn người cứu mình lại bị mình hại chết được, bỏ đi, chết thì chết.”
Trong lòng người đàn ông vạm vỡ đã quyết định, anh ta nghiến răng rồi xoay người lao thẳng về phía Huyền Lôi Điêu.
“Cái đám tạp mao chúng mày, ông nội chúng mày ở đây”
Đùng đoàng!
Tuy nhiên người đàn ông vạm vỡ còn chưa kịp chém con đao dài ra thì trong vùng sấm sét ở phía trước đột nhiên nổ ra một tiếng động vô cùng lớn, anh ta nhìn thấy hai tay Tân Trạm giơ lên, Huyền Lôi Điêu phun ra cầu lôi, ở trong tay của anh hội tụ thành hai đường súng trường sấm sét.
Sau đó, Tân Trạm đột nhiên ném súng trường ra.
Đùng đùng, súng trường rơi vào trong Huyền Lôi Điêu và nổ thành hàng ngàn hàng vạn hồ quang điện.
Những Huyền Lôi Điêu từ nhỏ đã nuốt chửng sấm sét và lớn lên nhưng lại không thể chịu nổi như vậy mà quay ngược lại hét lên một cách kỳ lạ.
Người đứng đầu của Huyền Lôi Điêu, trong cặp mắt ti hí nhìn Tân Trạm tràn đầy vẻ kinh hãi.
“Biến đi, không giết các người” Tân Trạm lạnh lùng nói.
Chương 1611
Lúc này thuyền bay Tử quang cũng quay qua, mọi người đều toát ra khí thế mạnh mẽ.
Người đứng đầu Huyền Lôi Điêu do dự vài giây sau đó đột nhiên kêu to một tiếng rồi vỗ cánh dẫn người trong tộc nhanh chóng quay đầu rời đi.
Người đàn ông vạm vỡ ngây người trong chốc lát, anh ta trợn tròn hai mắt, ngơ ngác nhìn Tân Trạm.
Sấm sét do hàng trăm Huyền Lôi Điêu phát ra không những không làm tổn hại Tân Trạm một chút nào mà ngược lại còn bị Tân Trạm ngưng tụ thành súng trường và áp chế Huyền Lôi Điêu.
Bản nguyên lôi của người anh em này cũng quá mạnh.
Tân Trạm cũng hiểu ra cảm giác anh vừa mới ra tay.
Khi những Huyền Lôi Điêu phóng ra lôi quang thì trong đầu anh liền có một suy nghĩ giống như anh có thể khống chế chúng phóng ra sấm sét.
Kết quả là thử một phen thì đúng là như vậy.
“Sự hiểu biết của mình về bản nguyên lôi quá thâm sâu.
Sấm sét bình thường không những không thể làm mình bị thương mà ngược lại còn bị mình khống chế” Tân Trạm thầm nghĩ trong lòng.
“Tuy nhiên ở trong thiên địa lại có quá nhiều tu sĩ sử dụng sấm sét coi như một phương tiện, nếu như hỏa diệm bản nguyên của mình của có thể đạt đến trình độ này thì thật thú vị khi làm kẻ thù bị thương bằng chính ngọn lửa của kẻ thù.”
“Người anh em, thật lợi hại” Người đàn ông vạm vỡ bay đến bên cạnh Tân Trạm, không khỏi giơ ngón tay cái cảm thán.
“Vừa rồi anh có cơ hội chạy trốn nhưng tại sao lại quay lại?” Tân Trạm cười hỏi.
“Người anh em, cậu đến cứu tôi, nếu như tôi bỏ mặc cậu chạy trốn một mình thì tôi có còn là người không?”
Người đàn ông vạm vỡ nói như đinh chém sắt: “Nhiếp Phong Đình tôi không phải là loại người như vậy”
cổ thành này nửa tháng là đủ” Nhiếp Phong Đình trợn tròn hai mắt khó hiểu.
“Cái tôi thiếu chính là thời gian, nói tóm lại là anh muốn cảm ơn tôi thì hãy đem bản sao chép trận pháp kia cho tôi.”
Tân Trạm nói.
Người này cũng rất thú vị, người khác thì sợ chịu thiệu còn anh ta thì lại sợ bản thân bị chiếm ưu thế.
“Ha ha, người anh em, tôi cảm ơn cậu rất nhiều, thật ra cỏ tiên này đối với tôi mà nói cũng khá có ích”
Nhiếp Phong Đình cười lắc đầu, lấy ngọc giản pháp ấn ra, sao chép y nguyên bản chính đưa cho Tân Trạm.
Theo anh ta thấy thì Tân Trạm đã giúp đỡ anh ta rất nhiều.
“Tân công tử Trạm à, tôi vẫn còn có chuyện, cậu cũng đến Cổ thành, đợi đến Cổ thành tôi sẽ cảm ơn cậu một lần nữa”
Nhiếp Phong Đình chắp tay sau đó quay người bay đi.
Chương 1612
“Người này gan cũng lớn thật, vừa mới bị Huyền Lôi Điêu đuổi giết, bây giờ lại tiến vào núi hoang” Tân Trạm khẽ lắc đầu.
Tuy nhiên, anh cũng không mấy quan tâm, mỗi người đều có cách sống của riêng mình.
Thuyền bay Tử quang tiếp tục bay lên và nhanh chóng đến bên ngoài Tụ Bảo thành.
“Nghe nói gì chưa? Nghĩa trang Đại Năng đó bị phá vỡ rồi, Sài công tử và Tống công tử đã đưa người vào đó”
Vừa mới hạ cách, Tân Trạm liền nghe thấy một vài tu sĩ thảo luận sôi nổi ở bên trong Tụ Bảo thành.
“Bên trong trông như thế nào? Có vật quý nhất của Đại Năng ra mắt không?” Có người hiếu kỳ hỏi.
“Đây mới là đâu chứ? Bảo vật Đại Năng càng dễ dàng có được như vậy thì lại càng không quý giá” Một vị tu sĩ nói thầm: “Hơn nữa bây giờ còn chưa có người đi ra, chẳng có ai biết được tình hình ở bên trong”
“Thế chẳng phải là bây giờ chúng ta vào sân vẫn còn kịp sao?” Có người hưng phấn nói.
“Anh nghỉ ngơi một chút đi, cảnh giới Phân Thần cấp ba, vào đó chẳng phải là muốn chết sao?” Một người khác chế nhạo nói: “Truyền thừa Đại Năng đó chắc chắn là Tống công tử và Sài công tử, những tán tu như chúng ta không có hy vọng gì”
“Này, cái này thì tôi cũng biết nhưng tu vi không đủ, nếu không thì tôi vào trong xem một chút cũng là tốt rồi”
Mọi người bàn tán xôn xao rồi dần dần đi xa.
Nghĩa trang Đại Năng bị phá vỡ, xem ra những bảo vật và truyền thừa Đại Năng giữ lại lần này sắp thấy mặt trời một lần nữa.
Suy cho cùng thì ai cũng không hy vọng đạo chính thống của mình bị chôn vùi ở trong lòng đất và biến mất mãi mãi trong lịch sử.
Nhưng đáng tiếc là vật quý nhất Đại Năng ở trên Cảnh giới Độ Kiếp này chỉ có những tu sĩ có thiên phú và đủ năng lực mới có thể có được, bọn họ hoàn toàn không có cơ hội.
Tân Trạm nghe thấy vậy thì trong lòng có cũng chút suy tính.
Anh không có nhiều hứng thú với báu vật truyền thừa của Đại Năng nhưng nếu như người này đối với lĩnh ngộ bản nguyên và trí nhớ lưu lại dung hợp với bản nguyên thì bản thân anh lại vô cùng có hứng thú.
Đến bên ngoài Tụ Bảo thành, Tân Trạm đem trả lại mệnh hồn của đám văn sĩ.
Đây đã là khu vực trung tâm của Thánh Cảnh, cũng coi như đã đạt đến điểm cuối cùng và đã đến lúc thực hiện lời hứa.
“Tân Trạm công tử, sau này có duyên gặp lại”
Lão giả mặc bào xám và đám người văn sĩ nhận lấy mệnh hồn rồi nhìn Tân Trạm mà trong lòng có chút thổn thức.
Trước đây đã cùng trải qua một trận chiến lớn, lại cùng đồng hành đến được trung tâm Thánh Cảnh, nói là bạn đồng hành cũng không quá đáng.
Trước đây vẫn là kẻ thù của nhau nhưng bây giờ mối quan hệ của hai bên lại giống như là bạn bè.
Đặc biệt là Tân Trạm giữ đúng lời hứa, không có nhiều lần lấy mệnh hồn để lợi dụng điểm yếu uy hiếp mọi người làm việc, càng khiến cho mọi người kính trọng.
“Có duyên gặp lại.”
Tân Trạm cũng chắp tay mỉm cười, mọi người tản đi theo lối riêng.
“Đi, đi đến Tụ Bảo Các mua một phần tình báo, chúng ta cũng sẽ tới nghĩa trang Đại Năng” Liễu Mộng cũng nghe được tin tức và có chút không kiên nhẫn nói.
Tân Trạm gật đầu rồi hai người vào trong thành, vào bên trong Tụ Bảo các.
Một phần tình báo về nghĩa trang Đại Năng có giá cao đến một đồng tiền tím, thực sự là có chút khiến người ta líu lưỡi không nói nên lời.
Chương 1613
Nếu như Tân Trạm trước đây sẽ còn do dự, một đường giết chết không ít tu sĩ liên minh bóng tối cộng thêm với Hạ chấp sự và Thôi trưởng lão nên Tân Trạm có rất nhiều tiền linh.
Anh không chút do dự mà lấy tiền linh ra, mua một phần tình báo ngọc giản cấp bậc cao nhất, Tân Trạm và Liễu Mộng đi ra khỏi Tụ Bảo các và lần lượt đọc tin tức ở bên trong.
“Tụ Bảo Các này thật lợi hại, không những viết rõ vị trí của nghĩa trang Đại Năng với đường đi dễ dàng đến được, thậm chí còn có phỏng đoán liên quán đến Đại Năng”
Sau khi xem kỹ nội dung được chau chuốt trong Ngọc Giản, Tân Trạm âm thầm không nói nên lời.
Phần tình báo có giá cao đến một đồng tiền linh tím này.
không những nội dung tỉ mỉ xác thực về trước sau trái phải của nghĩa trang Đại Năng, thậm chí là gặp phải những yêu thú hay nguy hiểm trên đường đi cũng được thể hiện rõ ràng, càng có khả năng phân tích đối với nơi Đại Năng vùi thân này.
Như Ý Tiên Tôn, Cổ tu đại năng của Cảnh giới Độ Kiếp am hiểu nhất là các loại ảo thuật và cũng không hề yếu ở những phương diện khác, đã từng đi khắp các đại lục nam bắc, tích hợp thế mạnh của rất nhiều người, kiến thức uyên bác thâm sâu.
Và tại chiến trường cổ này, trong một trận đại chiến nọ, ông ta đã bị một vị Cường giả của ma tộc đuổi giết sau đó đốt cháy Thọ nguyên, ngược lại, vị cường giả ma tộc này giết chết lại vì kết cục của Thọ nguyên mà cũng bỏ mạng ở nơi này.
Phía sau còn có những lý do suy đoán mà Tụ Bảo các đưa ra cùng với những khả năng mà họ nghĩ ra.
“Cao đến chín thành, xem ra ngôi mộ cổ này là của Như Ý Tiên Tôn, hẳn không sai vào đâu được. Nhưng chúng ta đến đó bằng cách nào?”
Tân Trạm âm thầm cau mày.
Dựa theo lộ trình đường đi mà Tụ Bảo các đưa cho, nếu lựa chọn đường bay qua đó thì nhanh nhất cũng mất hai ngày, hơn nữa đây lại là con đường nguy hiểm nhất, nếu như lựa chọn hướng an toàn hơn thì thời gian sẽ lâu hơn.
“Hai ngày, coi như những thiên tài vào đó đầu tiên là heo thì sợ rằng cũng đã lấy đi những thứ tốt rồi” Liễu Mộng cũng có chút không biết làm sao nói.
“Suy nghĩ cách khác, muốn đi đến nghĩa trang Đại Năng thì hẳn là không chỉ có hai người chúng ta” Bước ra khỏi Tụ Bảo.
Các, Tân Trạm an ủi nói.
Ngay sau khi Tân Trạm bước ra khỏi Tụ Bảo Các thì một bóng người cũng theo sát bước ra sau lưng họ.
“Có chuyện gì sao?”
Tân Trạm đột nhiên dừng lại rồi quay đầu nhìn thanh niên này.
Vừa rồi khi hai người mua Ngọc Giản thì tên này đã đứng dòm ngó ở bên bên, bây giờ lại đi ra ngoài theo hai người họ.
“Hai vị đạo hữu đừng hiểu lầm, tôi không có ý xấu mà chỉ là muốn hỏi là các vị muốn đi tới nghĩa trang Đại Năng đó.”
Người thanh niên đó cũng không xấu hổ, sau khi bị phát hiện lại nở một nụ cười tươi trên khuôn mặt mình nói.
“Bây giờ nghĩa đại Đại Năng mở cửa, tu sĩ muốn đi không hề ít nhưng đường xá khá xa và mất nhiều thời gian, nếu như hai người không có cách nào hay thì tôi có thể giúp đỡ” Không đợi hai người Tân Trạm lên tiếng thì người thanh niên này lại tiếp tục nói.
“Anh có thể giúp?” Liễu Mộng quan sát người thanh niên này một chút, tu vi của tên này chỉ có cảnh giới Phân Thần cấp hai, dù nhìn thế nào cũng không thấy dáng vẻ của người có năng lực.
“Đúng vậy” Người thanh niên thấy hai người có chút đắn đo thì nụ cười càng rực rỡ hơn: “Không biết hai người có từng nghe qua về liên minh Tán tu”
Tân Trạm liếc nhìn Liễu Mộng một cái và nhận ra răng cô ấy chưa từng nghe qua về nó.