*Chương có nội dung hình ảnh
Đúng như những gì Tần Trạm nghĩ, cái Sát Trận này đã quá lâu rồi, nguyên liệu dưới đáy nước đã sớm bị ăn mòn gần hết.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nếu như Tần Trạm tới trễ thêm chút nữa thì có lẽ cái Sát Trận này đã rơi vào trong tay Lĩnh Đông Môn rồi.
“Nói tới thì mình thật sự nợ Lĩnh Đông Môn một nhân tình đấy." Tần Trạm gãi đầu một cái, nhưng những thứ thế này từ trước đến nay đều là ai có năng lực thì lấy, vì vậy ngược lại cũng không tính là giành của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đi theo luồng linh khí này, Tần Trạm đi tới chỗ sâu trong Sát Trận.
Trung tâm của Sát Trận đặt một thứ gì đó màu xanh biếc như cái cây.
Giờ phút này, toàn thân cái cây nhỏ đang phát sáng, chiếu đáy nước thành một màu xanh biếc.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tần Trạm hít một hơi thật sâu, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.
"Nếu như mình đoán không lầm, đây chính là Cổ Thụ Tiên Thiên!" Tần Trạm cố nén hưng phấn, kích động nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cổ Thụ Tiên Thiên chính là do tự nhiên tạo thành, nghe nói một cây Cổ Thụ Tiên Thiên có thể giúp người ta ngộ đạo, dùng nó để đột phá bình cảnh.
Nhưng cây Cổ Thụ Tiên Thiên này đã mọc mấy nghìn năm mà vẫn chưa trưởng thành.
Tay Tân Trạm run run, đưa về phía cây Cổ Thụ Tiên Thiên. Đúng lúc này, bỗng nhiên dưới đáy nước vang lên một tiếng thật lớn, một bộ xương của một người đàn ông cầm đao thép trong tay sải bước ra ngoài!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đao thép trong tay gã hung hăng vung về phía Tần Trạm, anh không kịp né tránh, bị một đao chém trúng bả vai!
Một tiếng “Keng" thật lớn vang lên, xương cốt nơi bả vai của Tần Trạm lập tức như chịu một đòn nặng nề, cả người run lên bần bật!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Sức mạnh thật mạnh mẽ!” Tần Trạm vội vàng rút lui, vẻ mặt nặng nề nhìn người xương khô kia.
Người xương khô đã sinh ra thần thức, cơ thể mạnh mẽ của Tần Trạm cũng không khỏi khiến gã chấn động.
"Thân thể Kim Huyền?” Trong mồm người xương khô phát ra giọng nói khàn khàn, giống như truyền tới từ mấy ngàn năm trước.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Ha, ông có thể nói chuyện à?” Tần Trạm nói thầm: “Vậy thì dễ làm rồi, nếu như tôi đoán không sai, ông chính là người bảo vệ cây Cổ Thụ Tiên Thiên này đúng không?”
Người xương khô không trả lời vấn đề này, cổ họng khàn khàn của gã nói: “Cơ thể Kim Huyền, thảo nào có thể xông tới đáy nước này." “Cơ thể Kim Huyền là gì?" Tần Trạm hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Người xương khô vẫn không trả lời, gã lạnh như băng nói: “Chàng trai trẻ, mau rời khỏi đây đi!”
Tần Trạm có chút bất đắc dĩ nói: “Thì ra là một kẻ điếc."
“Cậu mới là kẻ điếc!” Người xương khô giận tím mặt, đao trong tay lại xông tới.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bởi vì ở dưới đáy nước nên tốc độ của Tần Trạm chậm đi rất nhiều, một đao kia sượt qua mặt Tần Trạm, hung hăng đập xuống đất.
Trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố to, toàn bộ Sát Trận cũng không khỏi chấn động một chút.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Mau rời khỏi đây, tôi sẽ tha cho cậu khỏi chết!" Người xương khô tức giận nói.
Tần Trạm siết chặt nắm đấm, lắc đầu nói: “Không được, cây Cổ Thụ Tiên Thiên này rất quan trọng với tôi, tôi phải mang nó đi."
"Muốn chết!" Người xương khô lại giơ đao thép lao đến.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ánh sáng màu vàng trên người Tần Trạm bừng lên, anh phẫn nộ quát một tiếng, giơ tay lên chính là Thánh Nhân Chi Quyền!
“Ầm” một tiếng thật lớn, trên ngực người xương khô kia xuất hiện một cái lỗ to, cả người bị chấn động tới liên tục lùi lại.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tần Trạm lắc đầu nói: “Ông chỉ là một bộ xương khô, năng lực chiến đấu cũng chỉ có thể dựa vào cơ thể, đánh nhau với tôi, tôi cũng không sợ ông."
Người xương khô cũng không vì thế mà lung lay, gã vốn là một người thủ hộ bị gieo ý thức, trong ý thức của gã cũng chỉ có suy nghĩ bảo vệ Cổ Thụ Tiên Thiên!
Vì vậy, người xương khô lại xông tới. Tần Trạm cầm nắm đấm vàng, triển khai một trận đánh nhau với gã dưới đáy nước.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Dưới sự tăng cường của Thánh Thể Thuật, sức mạnh của Tần Trạm đã đạt tới mức không thể tưởng tượng, người xương khô bị Tần Trạm đánh lui hết lần này tới lần khác, rồi lại hết lần này tới lần khác xông lên.
“Đúng là cố chấp." Tần Trạm cau mày nói: “Gần đây không biết tại sao luôn gặp phải mấy người cố chấp như vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hạ Phương Sinh cũng vậy, đại hộ pháp cũng vậy, người xương khô trước mắt cũng vậy!
Tần Trạm không dám trì hoãn thời gian, anh thúc giục sức mạnh, một quyền chợt đập tới lồng ngực của người xương khô.
“Răng rắc!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Một quyền này, Tần Trạm gần như dồn hết sức lực, trực tiếp đánh nát cơ thể của người xương khô, biến thành từng khúc xương trắng rời rạc!
"Thật sự là rắc rối." Tần Trạm lẩm %3D bẩm một câu, đưa tay định lấy Cổ Thụ Tiên Thiên kia.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đúng lúc này, xương cốt của người xương khô vang lên “ong ong”, tụ lại thành hình, lao về phía Tần Trạm!
"Vậy mà còn có thể sống lại?" Tần Trạm nhướng mày, lần nữa giao chiến với gã!
Dưới mấy quyền, cơ thể của người xương khô lại tan vỡ, nhưng trong khoảng thời gian rất ngắn lại tụ trở lại, liên tục như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chuyện này lập tức khiến Tần Trạm cảm thấy có chút đau đầu, nếu như không giải quyết người xương khô này, vậy căn bản không thể nào mang cây Cổ Thụ Tiên Thiên kia đi!
Nhưng đánh tiếp như vậy chừng nào mới xong?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lúc này, thời gian nửa tiếng rửa tội đã kết thúc.
Mọi người ngâm trong suối linh bước ra khỏi suối.
Được linh khí ngấm vào nuôi dưỡng, tinh khí mà bọn họ bị hao tổn căn bản không đáng nhắc tới, ngược lại tinh thần sảng khoái, vô cùng phấn chấn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Được rồi, đã hết giờ, mọi người mau tản đi đi." Đại tông sư chịu trách nhiệm trông coi nói.
Mọi người có chút lưu luyến, nhưng bọn họ không dám vi phạm quy tắc của Lĩnh Đông Môn, nếu không lần sau không có tư cách đến ngâm suối linh.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Rất nhanh, những người này đã bị Lĩnh Đông Môn đuổi ra ngoài.
Sau khi bọn họ đi không lâu, môn chủ Nhan Như Ngọc chậm rãi đạp bước đi tới.
Nhan Như Ngọc mặc váy dài, trên gương mặt xinh đẹp không che giấu được hưng phấn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Môn chủ! Đã xua hết du khách rồi.” Thủ hạ chắp tay nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter