**********
Võ giả này bị thủng một lỗ lớn trên ngực, chưa kịp hét lên thì anh ta đã ngã xuống đất và chết. "Chết tiệt! Không phải nói trận pháp này mất hiệu lực rồi sao?" Cậu chủ nhà họ Tào quát Tần Thừa. "Tôi nói là có thể, chứ không nói là chắc chắn."
Tần Trạm cười lạnh một tiếng nói: "Hơn nữa, cho dù trận pháp mất đi hiệu lực, không lẽ lại có người ngốc như thế sao?" "Tôi có thể xông lên, nhưng ngay cả những người không có năng lực cũng dám xông lên sao?" "Anh!" Cậu chủ nhà họ Tào cả giận nói. “Nếu anh Trạm có khả năng, vậy anh đi lấy bảo kiếm đi, chúng tôi tuyệt đối không hai lời.” Cậu chủ nhà họ Tào lúc này mới nở nụ cười nói, nhưng nhìn vẻ mặt, rõ ràng là có ý định nhìn Tần Trạm chết trong trận pháp. "Vậy thì tôi cung kính không bằng tuân lệnh."
Tần Trạm mỉm cười, cũng không dài dòng.
Anh đi thẳng vào trận pháp, sau đó dùng bộ pháp quái dị, đi đến cửa kia.
Mọi người nín thở tập trung, rối rít quan sát.
Chỉ thấy mặc dù Tần Trạm có vẻ như đang say rượu, bước chân hỗn loạn bừa bãi, nhưng trận pháp từ đầu đến cuối vẫn không nhúc nhích.
Cậu chủ nhà họ Tào trợn to hai mắt, muốn nhìn cảnh Tân Trạm bị giết.
Nhưng điều khiến anh ta vô cùng tức giận chính là Tần Trạm đi một hơi đến cuối đường mà không hề động đến trận pháp. Nhưng mà, khi Tần Trạm chỉ còn thiếu một bước, suýt chút nữa là ra khỏi phạm vi trận pháp thì trận pháp bỗng nhiên lóe ánh sáng. Một tia sáng giống như tia chớp, đột nhiên phóng về phía Tần Trạm.
Tốc độ nhanh vô cùnh khiến người ta không kịp né tránh, tia sáng lập tức xuyên qua Tần Trạm.
Có người không khỏi hét lên một tiếng, cậu chủ nhà họ Tào lại tràn đầy vui mừng. "Tôi nói gì nhỉ? Thằng nhóc này dốt nát như thế sớm muộn gì cũng sẽ bỏ mạng trong trận pháp thôi" h Cậu chủ nhà họ Tào mừng rỡ nói. "Anh bị mù rồi à?” Diệp Thành yên lặng nhìn anh ta. “Anh nói gì cơ?” Cậu chủ nhà họ Tào hơi tức giận. "Mắt chó của anh nhìn thấy Tần Trạm đã chết sao?"
Diệp Thành chỉ vào Tần Trạm, anh ta lại nhìn qua, chỉ thấy Tần Trạm bình an vô sự, bước tới rồi đi ra trước cửa. "Chuyện gì đã xảy ra thế?” Cậu chủ nhà họ Tào suýt nữa kinh ngạc đến rớt cắm
Thế lực của Tần Thành còn có thể chặn được sức công kích này? Không thể có chuyện này được. "E rằng người này thật sự đã nói đúng rồi. Trận pháp sau một thời gian dài thực sự mất đi năng lượng. Ông già thông thạo trận pháp nói: "Khi cột sáng kia tấn công, nó đã không còn sức mạnh" “Vậy sao trước đó ông không nhìn ra hả?” Cậu chủ nhà họ Tào mắng.
Anh ta nhìn Tần Trạm rút kiếm ra, thấy thèm muốn vô cùng. Cậu chủ nhà họ Tào bất đắc dĩ nói: "Tân Trạm, bán thanh kiểm này cho tôi được không, tôi đồng ý đổi với anh" “Thanh kiếm này đã lâu năm, hẳn đã hỏng rồi, anh bị ngu à, đồng ý lấy nó đổi đồ cho tôi sao?" Tần Trạm cười nói. “Ha ha, làm ăn là vậy, lúc nào cũng phải chấp nhận rủi ro, cứ như vậy đi, tôi đổi mười gốc dược vương với anh. Sắc mặt cậu chủ nhà họ Tào cứng ngắc, sau đó cười nói.
Tần Trạm lắc đầu nói: "Mấy nguyên liệu này anh có hay không?"
Vừa nói Tần Trạm vừa ném cho thánh tử nhà họ Cao một danh sách, bên trong đều là tài liệu quý hiếm về chế tạo hình nhân.
Cậu chủ nhà họ Tào xem qua, lấy ra một chút nguyên liệu từ không gian trữ vật của mình, ném cho
Tần Trạm. "Mấy thứ này đã đủ chưa?" Anh ta hỏi.
Tần Trạm nhìn một chút, gật đầu, đưa tay mở ra: "Có đủ nguyên liệu, còn mười gốc dược vương đầu?” “Đừng có quá đáng. Cậu chủ nhà họ Tào vô cùng tức giận, Tần Trạm thực sự quá tham lam. “Những vật liệu đó đối với anh đều vô dụng, tôi chẳng qua chỉ giúp anh dọn rác thôi mà." Tần Trạm cười nhạt nói.
Cậu chủ nhà họ Tào hừ nhẹ một tiếng.
Nhưng Tần Trạm nói đúng, những nguyên liệu đó đối với anh ta hoàn toàn vô dụng, cậu chủ nhà họ Tào im lặng, lấy ra mười gốc dược vương.
Tần Trạm hài lòng gật đầu, rút kiếm ra, ném cho cậu chủ nhà họ Tào.
Cậu chủ nhà họ Tào trong chốc lát lộ vẻ khát vọng, một tay chộp lấy thanh kiếm.
Ngay lập tức, anh ta đẩy mạnh vết gỉ sét trên thanh kiếm.
Đột nhiên, một tia sáng bất thình lình trào ra từ thanh kiếm, chất lượng vượt xa vũ khí cấp thiên. "Ha ha ha, đúng như tôi dự đoán, đây thực sự là thanh kiếm chí tôn."
Cậu chủ nhà họ Tào nhìn lên trời cười nói. "Chúc mừng cậu chủ."
Tất cả mọi người đều có chút hâm mộ, lại có chút muốn cười lên sự đau khổ của Tần Trạm. Dùng một số tài nguyên tu luyện để đổi lấy một thanh kiếm như vậy, lần này Tần Trạm đã thua thiệt lớn.
Tần Trạm cười nhẹ, không chút lo lắng. Điều gì đang xảy ra với thanh kiếm này, lúc linh khí lưu chuyển trên tay anh, anh đã sớm thấy rõ ràng.
Nếu không đánh nhau, kiếm này sẽ không có vấn đề gì, nhưng Tân Trạm không muốn giải thích. Tần Trạm lập tức nhìn về phía thi thể trên cửa, không có bảo kiếm khống chế, thi thể rơi xuống đất.
Cảm nhận được khí tức của thi thể, Tần Trạm có chút động lòng, đem thi thể bỏ vào trong không gian trữ đồ vật.
Sau khi phá vỡ trận pháp này, mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Sau đó nảy sinh không ít sóng gió, nhà họ Phong và cậu chủ nhà họ Tào nôn nóng muốn thể hiện, không ngừng muốn ra tay thử sức, kết quả hao binh tổn tướng, ngược lại có lợi cho Tần Trạm, khiến sắc mặt hai người kia càng ảm đạm hơn.
Cho đến khi mọi người mở thêm một cánh cửa nữa. Một đỉnh núi cao chót vót ẩn hiện trong mây hiện ra trước mặt mọi người. Núi dựng đứng, như một thanh gươm sắc nhọn đâm thủng bầu trời.
Bốn phía ngọn núi bị sương mù bao quanh, thỉnh thoảng có ánh sáng lưu chuyển phát ra từ trận pháp cấm chế. "Mọi người, đây là núi Thanh Vân, ở trên đỉnh núi là cây thần Thanh Vân." Cậu chủ nhà họ Phong nói.
Sau đó anh ta chỉ vào một vài con đường ngã ba dưới chân núi: "Đường leo núi không ít, trên núi còn có các loại cấm chế, vì để tránh nhiều người sinh hỗn loạn, chúng ta nên tách ra hành động thì hơn." "Không sao." Nhìn dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của cậu chủ nhà họ Phong, Tần Thành cũng gật đầu một cái.
Có vẻ như trên đường anh đã chiếm khá nhiều lợi ích của họ, khiến họ cảm thấy đi với anh thì chỉ có thua thiệt.
Hơn nữa cấm chế cấm leo núi này dường như không đủ mạnh, có lẽ hai nhà đều tự tin có thể tự mình đi lên. “Cô chủ nhà họ Vân, cô định thế nào?” Cậu chủ nhà họ Phong hỏi. “Tôi vẫn đi với em gái Tô Uyên thôi.” Cô chủ nhà họ
Vẫn cười nhẹ nói. "Được rồi. Sau khi leo lên, chúng ta sẽ cùng nhau chia Quả Thanh Vân."
Cậu chủ nhà họ Phong chắp tay, dẫn đầu chọn một con đường lên núi. Sương mù khuếch tán ra, bóng dáng bọn họ biến mất trong con đường núi. "Chúng ta cũng đi thôi."
Tần Trạm nhìn bóng lưng của bọn họ thật sâu, chọn một con đường khác.
Trên đường lên núi.
Người nhà họ Phong và người nhà họ Tào đi chung với nhau. "Anh Quang, dọc theo con đường này tên họ Tân kia đã làm phần nhiều chuyện. Nếu như theo thỏa thuận ban đầu anh ta cũng phải được chia phần lớn Quả Thanh Vân."
Sắc mặt cậu chủ nhà họ Tào lóe lên, có chút khó chịu nói. “Ha ha, những người có thể làm việc chăm chỉ hơn, nếu anh ta có bản lĩnh thì lấy nhiều Quả Thanh Vân cũng bình thường mà?” Cậu chủ nhà họ Phong tựa như lơ đễnh nói. “Lời này không giống như lời anh sẽ nói ra nhỉ?"
Cậu chủ nhà họ Tào nhìn anh ta bằng ánh mắt thâm thúy nói: "Có phải anh có kế hoạch gì không muốn nói với tôi không?" “Anh Kiệt, trong tám gia tộc lớn, nhà anh có quan hệ thân thiết nhất với nhà tôi. Tôi còn có thể hại anh sao?”
Cậu chủ nhà họ Phong cười nhẹ. “Anh định ra tay có phải không?" Cậu chủ nhà họ Tào chế nhạo. “Sao anh lại nói lời này?” Cậu chủ nhà họ Phong tỉnh bơ. "Hừm, dọc theo đường đi, anh luôn luôn che giấu tu vi của mình, âm thầm qua sát người khác, tôi biết anh nhiều năm như vậy mà còn không nhìn ra tâm tư của anh à?"