Tân Trạm khẽ lắc đầu, khi nhận thấy sát khí và ý chí chiến đấu bùng lên của Chiến Đào, anh đã cảm thấy kết cục đã được quyết định xong rồi.
Vậy nên bây giờ Tân Lôi bị đánh xuống khỏi lôi đài, anh cũng không thấy bất ngờ.
Sau ngạc nhiên ban đầu, toàn bộ khán giả đều thêm mong chờ.
Trận chiến cuối cùng giữa nhà họ Tân và Man tộc, cuối cùng cũng bắt đầu.
“Tân Trạm này sắp xuất hiện rồi, tôi nghe cái tên này đến mức lỗ tai sắp mọc kén đến nơi mà vẫn chưa biết người thật trông như thế nào”
“Ha ha, đối đầu với Hách Tác Kì, mong là sẽ có một trận ngang sức ngang tài.”
Bởi vì Tân gia và Man tộc ở bên trong, bên ngoài có hàng rào trận pháp bao quanh, nên trên khán đài không nhìn thấy tình huống hai bên được, rất nhiều người đều vươn cổ ra, muốn xem cảnh Tân Trạm xuất hiện.
“Âm ầm!”
Lôi đài đột nhiên rung động, Hách Tác Kì là người lên lôi đài trước.
Thân thể anh ta vạm vỡ cường tráng, cao gần ba mét, anh †a đứng đó giống hệt một bức tường bất khả xâm phạm, tạo cho người ta thấy một khí thế mạnh mẽ độc đoán, oai phong lâm liệt.
“Tân Trạm ra rồi”
Mọi người cùng nhìn về phía bên kia, Tân Trạm cũng bước lên lôi đài.
Bạch Thăng Tuyết cũng nhìn chằm chằm về phía bên kia.
Vô số thần thức cùng lúc quét qua thân thể Tân Trạm.
“Tu vi mới Phân thần cảnh lục phẩm, đùa gì vậy” Có người đột nhiên kinh ngạc kêu lên.
“Không nhầm chứ, thiên tài Tân gia nổi danh gần đây mới đến Phân thần cảnh thôi à?”
“Cái chính là anh ta có đủ tài năng để được gia tổ Tân gia tán thành nhưng có thể đối phó được với Hách Tác Kì Hợp Thể cảnh tam phẩm không?”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, hầu như đều nghĩ rằng mình nhầm.
Tần gia đang làm gì vậy, cho Tân Trạm ra đánh với Hách Tác Kì, còn không phải là tìm chết à?
“Ta thấy tên Tân Trạm này chắc ngay cả một chiêu của Hách Tác Kì cũng không đỡ được đâu.”
“Liên tục thảm bại hai trận, lần này Tân gia thật mất mặt”
“Vẫn là Tân Trạm xui xẻo nhất, nếu một chiêu đã thua Hách Tác Kì, vậy cho dù sau này anh ta trưởng thành rồi thì đây vẫn là vết nhơ khó mà xóa sạch”
Mọi người bàn tán sôi nổi, âm lượng như thủy triều dâng.
Một số cũng lọt vào tai Tân Trạm.
Nhưng Tân Trạm không hề để ý, anh đã đoán trước được điều này trước khi đi lên rồi.
“Hách Tác Kì, trước khi chiến đấu với anh, tôi có thể hỏi Chiến Đào vài câu được không?” Tân Trạm nói.
“Thoải mái đi” Hách Tác Kì lắc đầu không quan tâm, lùi về sau vài bước.
Chiến Đào đang đi xuống đài, nghe thấy lời này bèn quay đầu nhìn về phía Tân Trạm.
“Tân Trạm muốn làm gì?”
Không chỉ khán giả, ngay cả người Tân gia cũng có chút khó hiểu.
Trận chiến giữa Chiến Đào và Tân Lôi đã kết thúc, Tân Trạm còn có gì để nói với Chiến Đào nữa?
“Tân Trạm, anh tìm tôi có việc gì?” Chiến Đào nhíu mày.
Muốn nói ngay trên đài, e rằng đây là chuyện quan trọng.
“Chiến Đào, lần thi đấu giữa Tân gia và Man tộc này, cho dù tôi thắng Hách Tác cũng sẽ chỉ tính là hòa, mà thi đấu giữa hai tộc không cho phép hòa, nên sau trận chiến này, chúng ta còn phải phân thắng bại một lần nữa, đúng không?” Tân Trạm nói.
Chiến Đào gật đầu, khó hiểu.