Người phụ nữ áo đỏ dừng bước, quay đầu cười tủm tỉm nhìn Cổ Nguyệt Linh, dùng ngón tay trắng như ngọc đưa lên nhéo nhéo khuôn mặt cô ấy.
“Dựa vào biểu cảm này của chị thì hẳn là em đoán đúng rồi nhỉ, em biết em rất thông minh mà” Cổ Nguyệt Linh cười hì hì nói.
“Nhưng em cũng nên biết một điều, người thông minh thường chết rất nhanh”
Người phụ nữ cười như không cười bóp lấy hai má Cổ Nguyệt Linh, khuôn mặt tỉnh xảo dí sát lại, ánh mắt sắc bén khiến cho mặt người phía trước cứng đờ.
Không xong, ở chung với người này quá lâu nên có chút thả lỏng, quên cả cảnh giác, lỡ nói ra những lời không nên nói mất rồi.
Người phụ nữ này bị thương, bị gia tộc lớn đuổi giết, hẳn là đã chạm đến bí mật của người ta.
“Chị, chị sẽ không giết em chứ?” Cổ Nguyệt Linh đáng thương hề hề nói.
“Ha ha, xem em sợ tới mức nào kìa, chị không nỡ giết em nha”
Người phụ nữ nhìn sắc mặt trắng bệch của Cổ Nguyệt Linh, đôi mắt to tròn tràn đầy hoảng sợ, nhất thời buông tay ra, nhịn không được cười to.
Cổ Nguyệt Linh cũng nhẹ nhàng thở ra, có chút dở khóc dở cười.
Tính tình người phụ nữ này thay đổi quá nhanh chóng, vừa rồi cô ấy còn nghĩ mình có khả năng sẽ chết.
Haiz, so với Tân Trạm còn kém xa quá, mà cái người này đã nói sẽ đến tìm cô ấy, vậy mà vài ngày trôi qua rồi vẫn không có chút tin tức nào.
Mà trong lúc hai người đang nói chuyện, trong phạm vi mấy chục mét, toàn bộ linh khí của thiên địa đột nhiên rung chuyển dữ dội.
Vô số loài chim giật mình, mặt đất khẽ rung động.
Tại trung tâm của khu vực hỗn loạn, một cỗ hơi thở mạnh mẽ tụ lại trong không gian, sau đó phát ra cột sáng phóng thẳng lên tận trời.
“Là trận pháp Truyền Tống, có người đang đến đây” Người phụ nữ áo đỏ cười cười, nhíu mày nói.
“Là những người đang đuổi giết chị phải không?” Cổ Nguyệt Linh có chút cảng thẳng nói.
“Chắc là hkông phải đâu, chúng ta rời khỏi đây trước đã”
Người phụ nữ lôi kéo Cổ Nguyệt Linh, lùi về phía sau.
Nhưng ngay lúc đó, khối ngọc bội Cổ Nguyệt Linh đeo bên hông động đậy, hơi hơi lóe sáng.
“Là Tân Trạm”
Nhìn khối ngọc bội, đôi mắt Cổ Nguyệt Linh sáng ngời.
Người này rốt cuộc cũng chịu liên hệ với mình.
“Chính là cái người mà em nói là cao nhân có thể tìm thấy mảnh vỡ của Thánh Tuyền, còn là một dược sư phải không?”
Người phụ nữ hỏi.
“Đúng vậy, chị, em có thể liên lạc với anh ấy một chút được không?”
Cổ Nguyệt Linh cầu xin: “Thật ra anh ấy tốt lắm, thực lực cũng rất mạnh, nhất định có thể giúp được chị”
Người phụ nữ nghe vậy, đôi mắt lóe lên chút khinh thường, nhưng vẫn cười nói: “Đương nhiên có thể liên lạc rồi, chị đâu có cấm em cái gì đâu chứ”
Ở một chỗ bên ngoài Truyền Tống trận, thân ảnh của mấy người Tân Trạm chậm rãi xuất hiện.
“Diệp Thành, Râu quai nón, hai người không sao chứ”
Mới vừa đến nơi, Vân công tử và Viên Khánh vội chạy đến đỡ hai người họ.
“Không có việc gì, chỉ là bị Sài Chính Đạo kia đánh cho một cú nên trong ngực hơi bị chèn ép” Diệp Thành lau vết máu nay khóe miệng, nhếch miệng cười.
“Đây là thuốc, mọi người chia ra xài đi, bổ sung linh khí” Tân Trạm cũng thở dài.