Nếu như không tận mắt thấy Tân Trạm tự thay đổi gương mặt thì Ngô Bình Nhi còn tưởng Khương Thời Miễn đang đứng ở trước mặt mình.
Ở chỗ gia tộc, Ngô Bình Nhi đã từng thấy các loại thuật pháp khác nhau, nhưng không thể nghỉ ngờ, thuật pháp thay đổi khuôn mặt của Tân Trạm là thuật pháp cao nhất.
“Em tư, em cũng mạnh quánhir! Anh ở trên thượng cổ bí cảnh luyện thuật pháp mấy chục năm cũng chưa bằng em. Em đã tu luyện như thế nào vậy?”
Tân Thiên vô cùng hưng phấn.
“Đây là bí thuật mô phỏng hơi thở của nhà họ Tiêu. Em đã dùng ít đồ để trao đổi với Tiêu Vũ Nhượng”
Tân Trạm cười cười, cũng không nói gì thêm.
Việc anh trao đổi với Tiêu Vũ Nhượng vốn dĩ cũng diễn ra vô cùng hời hợt, anh cũng không quá để tâm tới. Nhưng sau khi Vô Tự Thiên Thư dùng, nó đã trở thành bí thuật của nhà họ Tiêu, chỉ có người nhà họ Tiêu mới có thể tu luyện nó.
Loại bí thuật hoàng tộc này có giá trị giống như Tân Vương thể của nhà họ Tân, nên công dụng của nó cũng không hề tệ.
Trước đó, Tân Trạm đã để cho Tiêu Vũ Nhượng ngụy trang thành mình. Lúc đầu, ngay cả mấy vị trưởng lão Thái Thượng cũng không phát hiện ra, chỉ cần điều này cũng đủ để chứng tỏ thuật pháp này rất thần kỳ.
Suốt đường đi, Tân Trạm đã học được bảy tám phần bí thuật mô phỏng này, chỉ là anh vẫn chưa biết nên dùng nó thế nào. Vừa rồi, anh đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng mới.
“Bí thuật mô phỏng hơi thở của triều đình nhà Tiêu, cũng không thể trách được!” Tân Thiên thở dài nói.
“Nhưng nếu tu vi của hai người không giống nhau, họ có thể đổi cho nhau không?” Ngô Bình Nhi hỏi.
Tân Trạm gật đầu. Sau đó, luồng hơi của anh chuyển động, phía thân trên của anh ngay lập tức hiện ra hợp thể cảnh bát phẩm.
Tần Thiên nhìn thấy thì hai mắt sáng lên, thậm chí còn cảm thấy có chút ngưỡng mộ.
Trạm nhìn thấy con mắt đang ánh lên tia sáng của Tân Thiên thì lắc đầu nói.
Chị Ba đã từng nói anh hai của anh là sự kết hợp giữa tài năng và sự cần cù, anh cũng rất thích những thuật pháp tà bàng môn tả đạo này.
“Quên đi” Tân Thiên có chút thất vọng.
“Nhưng anh hai à, nếu anh có ngọc bội, em có thể thử một chút. Em tương đối am hiểu việc hoàn thiện thuật pháp. Trước đó Tiêu Vũ Nhượng dạy cho em thuật pháp mô phỏng hơi thở cũng là dựa vào phương pháp này.”
Lời Tân Trạm nói khiến cho hai con mắt của Tân Thiên đều sáng lên.
Tân Thiên nhanh chóng đưa một miếng ngọc bội cho Tân Trạm, tâm trạng vô cùng phấn khởi, vui vẻ.
“Lần này chúng ta sẽ kết hợp với nhau. Để anh nghĩ xem chúng ta nên giấu bảo vật ở đâu. Em tư đứng ở kia trong thời gian nửa nén hương, nếu chúng ta có thể mang về đầy đủ bảo vật thì coi như thành công.”
“Nhưng có chút khiếm khuyết. Nếu bảo vật màu đen của Khương Thời Miễn xuất hiện, chẳng phải mọi người sẽ tin tưởng hơn sao?” Ngô Bình Nhi nói.