**********
Phong “Hừ, xem linh khí của cô nhiều hay là trùng độc của tôi nhiều.”
Ông Ba hừ lạnh, ông ta hét to, áo choàng của ông ta trực tiếp tan nát, vô số trùng độc từ chui ra từ trong da ông ta, giống như một trận cuồng phong lại lao về phía Tô Uyên.
Tô Uyên đứng yên tại chỗ, lần này như thể nhằm mắt làm ngơ.
Cô đâm song kiếm xuống đất, hai tay nhằm chóng niệm chú "Băng Phách Hàn Thiên. Tô Uyên hét lên một tiếng, ngoài cơ thể cô xuất hiện lượng lớn hàn khí, hóa thành nhiều đoàn khí lưu, lấy cô làm trung tâm mà bay nhảy xung quanh, không khí dường như ngưng kết lại, vậy mà lại tạo thành một cơn lốc linh khí.
Những trùng độc này lại gần đều bị cuốn hết vào trong cơn lốc linh khí.
Nhất thời không ngừng vang lên tiếng ong ong, gió bão do trùng độc sinh ra không ngừng đụng chạm với hàn khí bên ngoài Tô Uyên. “Tôi xem có có thể chống đỡ được bao lâu, Ông Ba hét lớn. "No cho ta."
Ông ta hét lớn một tiếng, những con trùng độc này, có một số con thân thể nhanh chóng phồng lên, sau đó nổ tung.
Âm thanh cực lớn vang lên, sóng khí cuồn cuộc, tràn đầy năng lượng.
Khí tức hàn băng bên ngoài cơ thể Tô Uyên lập tức tan vỡ. “Nuốt chửng nó cho ta
Ông Ba hét lên, những trùng độc còn lại lao nhanh về phía Tô Uyên. "Chết đi. Ông Ba lộ ra tia vui sướng, như thể nhìn thấy cảnh Tô Uyên bị vạn trùng nuốt chửng vậy.
Đối mắt với vô số trùng độc ở khắp nơi, lúc này vẻ mặt của Tô Uyên rất bình tĩnh, ánh mắt mang theo chế nhạo nhìn ông Ba.
Cô chỉ nhẹ nhàng giơ ngón tay lên, một tia sáng bay qua chỗ những trùng độc kia. "Cái gì?” Ông Ba cau mày nhìn, hai mắt nhất thời trợn tròn.
Chỉ thấy khi những trùng độc kia tiến lại gần Tôi Uyên, thì dường như mất kiểm soát, lần lượt từ trên không rơi xuống dưới, ngã trên mặt đất, khiến dưới đánh trở thành một mảnh màu đen.
Một số lượng lớn trùng độc vậy mà trực tiếp rơi xuống đất, trùng độc của ông già lập tức biến mất. “Hàn khí Cô là loại thuật pháp gì vậy, lại có thể đồng chết nhưng trùng độc này của tôi
Ông Ba kinh ngạc, không dám tin vào những gì mà mình nhìn thấy.
Trùng độc mà mình nuôi dưỡng hơn mười mấy năm, bỏ ra vô số công sức để nuôi dưỡng và huấn luyện chúng, căn bản bằng lửa không thể thâm nhập được, nhưng hàn khí của Tô Uyên lại làm đồng chết trùng độc của ông ta.
Vậy khí tức bằng hàn của cô đáng sợ đến trình độ nào chứ “Còn có thủ đoạn gì nữa thì lấy hết ra đi.
Tô Uyên lạnh lùng nhìn ông Ba, khiến cơ thể ông ta run rẩy. "Xem như có có chút bản lĩnh, lần sau chúng ta lại đầu tiếp
Cơ thể ông Ba đột nhiên lùi lại phía sau, muốn chạy tron. “Ông chạy được sao?”
Tân Trạm cười nhạo một tiếng, anh đã sớm nhìn ra ý nghĩ hèn nhất của đối phương, lúc này nằm vào hư không, nhất thời phong tỏa không gian xung quanh.
Tô Uyền rút kiếm dài, ném một cái, Hai thanh kiếm Hàn Phách chém ngang bầu trời, đột nhiên xuyên qua hai chân của ông Ba.
Ông Ba kêu thảm lên một tiếng, ngã xuống đất.
Chân của ông ta đều bị hàn bằng bao phủ, Tô Uyên vừa đặt chân xuống, vậy mà toàn bộ lại tan vỡ ra “Đi thôi, tôi muốn để Hiểu Điệp tận mắt nhìn thấy ông chết. Tô Uyên kéo ông Ba lên.
Bên kia rừng rậm.
Trung tâm trận pháp xung quanh sương độc, một nhóm người khác đã bị mắc kẹt ở đây hai ngày. “Cậu chủ, sương độc đã bị loại bỏ một phần ba rồi, êm một ngày nữa, chắc chúng ta có thể thoát ra khỏi đây thôi.”
Một ông già lau mồ hôi, báo cáo với người đàn ông mặc đồ trắng trên bãi đất trống. “Còn thêm một ngày nữa, vậy thì muộn quá rồi.”
Một thanh niên mặc đồ xanh ở bên cạnh hừ một tiếng, nói: “Các người làm ăn kiểu gì vậy, xưng là thầy trận pháp, vậy mà lại mắc phải cái bẫy này” “Cậu chư Tào, đối phương có tâm tính kế nhưng chúng ta lại không ngờ tới, hơn nữa còn có chuẩn bị từ trước, chúng ta cũng không có cách nào cả.
Mấy ông già đều lộ ra vẻ mặt ngại ngùng, thấp giọng giải thích. “Một đám phế vật, còn dám cãi.” Cậu chủ Tào tức là giận. “Được rồi được rồi.”
Người đàn ông áo trắng phất tay, ngăn cản cậu chủ nhà họ Tào chửi mắng. “Nếu không phải là bọn họ, e rằng chúng ta đã sớm trúng độc rồi, không chỉ đơn giản bị nhốt lại thế này đầu. Nếu như phải cần thêm một ngày nữa để phá trận, vậy các người nghỉ ngơi trước một lát đi, lát nữa lại tiếp tục.
Cậu chủ nhà họ Phong cười như gió xuân, khiến sắc mặt của mấy ông già dịu xuống, vội vàng chấp tay lùi xuống. “Phong Ngân Quang, anh ít giả vờ làm người tốt trước mặt người khác đi. Đừng quên, là anh mời tôi chung tay đoạt bảo vật, nhưng nếu cuối cùng mà không lấy được Thanh Vân Thánh Qua, thì đừng có trách tôi trở mặt với anh." Cậu chủ nhà họ Tào hừ lạnh nói. Cậu chủ nhà họ Phong Phong Ngân Quang, đứng thứ hai trên Bảng Anh Hùng, Tào Phá Kiệt đứng thứ tư, hai người đều có tu vi hóa cảnh bốn phẩm đỉnh phong, thực lực không kém gì nhau, cho nên Tào Phá Kiệt cũng không sợ anh ta. “Bảo vật của Thanh Vân Tông sao có thể dễ lấy như vậy chứ, cho dù bị người khác vào trước, bọn họ cũng không nhất định sẽ lấy được.” Phong Ngân Quang cười nhẹ nói.
Anh ta đang định nói cái gì đó, thì đột nhiên nhướng mày, nhìn về một phương hướng.
Tào Phá Kiệt ngẩn ra, lập tức cũng cảm thấy có một cỗ khí tức đang tiến lại gần.
Anh ta có chút ngạc nhiên, hai người tu vi tương đương nhau, nhưng lực nhận thức của Phong Ngân Quang mạnh hơn anh ta nhiều. “Có người đến.
Sương độc lăn vào, cô chủ nhà họ Vân và những người khác cũng đi vào trong khoảng trống khu rừng này. “Vân Như Ý, cô cũng bị trung trận pháp kỳ lạ của bạn họ sao?”
Thấy người đến là ai, Phong Ngân Quang lộ ra vẻ kinh ngạc. “Cậu chủ nhà họ Phong, cậu chủ nhà họ Tào.
Nhìn thấy mấy người trong đất trống, Vân Như Ý cũng ngẩn ra, sau đó cười khổ một tiếng,
Trước khi tản ra cùng với Tấn Trạm và Tô Uyên, bọn họ đã biết mình trúng phải thủ đoạn của Hỏa Diệc Tông, đi đường vô cùng cẩn thận, không ngờ vẫn bị Hóa Diệc Tông tính kế "Không ngờ các người cũng trúng chiều.
Vân Như Ý nói: “Chắc hai người biết cách để phá giải trận pháp này chứ?” “Nhóm người tà đạo kia quá lợi hại rồi, trận pháp không chỉ sắc bén, còn lưu lại sương độc xung quanh, chúng tôi phá giải một lúc lâu cũng chỉ phá được một phần ba” Cậu chủ nhà họ Phong lắc đầu nói "Không biết sương độc này là thủ đoạn của người nào, hoàn toàn được bố trí trong bán kinh mười km, nếu như không phá giải hết sương độc này thì chúng ta căn bản không thể thoát ra ngoài.” Cậu chủ nhà họ Tào cũng thổn thức nói. “Cô chủ, cô Uyên và thần y Trạm tách ra với chúng ta, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Ông già hộ vệ của Vân Như Ý nói, "Các người vẫn còn những người khác bị trúng bẫy sao?” Cậu chủ nhà họ Phong hỏi. “Qua thật có người khác, nhưng là tách nhau ra. Vân Như Ý thở dài nói: “Tôi định quay lại tìm một chút."
Không nhìn thấy Tần Trạm và Tô Uyên, cô ta ít nhiều gì cũng có chút bất an. “Tôi khuyên cô không nên mạo hiểm, nhóm người tà đạo kia rất kỳ dị, không làm tốt thì sẽ bị bọn chúng độc chết đấy. Nếu như các người đã đến đây, vậy thì chúng ta cũng nhau phá trận, thì chắc sẽ dễ dàng rời khỏi hơn.” Cậu chủ nhà họ Tào nói. “Còn mấy người này là ai? Xem ra không giống với người nhà họ Vân cô. Anh ta chỉ vào Diệp Thành, Lạc Việt Ban và Phương Hiểu Điệp. “Hai người đó đều có ân tình với tôi, tôi không thể thấy chết không cứu được." Vân Như Ý lắc đầu, chuẩn bị quay đầu
Chính vào lúc này.
Sương mù xung quanh rừng rậm cuộn trào, Tân Trạm và Tô Uyên tay trong tay bước vào. “Tần Trạm, hai người không sao thì quá tốt rồi.”
Vân Như Ý thở phào nhẹ nhõm, mọi người bây giờ mới yên tâm. “Vân Như Ý, giới thiệu một chút đi? Mấy người bạn này của cô hình như không phải người của thế giới ẩn đúng không?” Cậu chủ nhà họ Phong chỉ vào mấy người Tân Trạm nói. “Đúng vậy, hai người bọn họ đều là võ giả ở ngoài giới.” Vân Như Ý nói. “Võ giả ngoài giới?” Một tia nghi hoặc xẹt qua trong mắt cậu chủ nhà họ Tào, ánh mắt mang theo thù địch đánh giá mấy người Tần Trạm. “Không biết các người thuộc gia tộc môn phái nào ở ngoài giới?” Anh ta hỏi