Phương thức tôi luyện dựa vào thời khắc sống chết này mà hiểu rõ không phải cô ấy phát minh ra, mà là trong một quyển sách xa xưa của nhà họ Tân còn lưu lại.
Mà năm đó lúc mình tôi luyện cũng chỉ dùng vẻn vẹn thời gian một ngày, mới có thể dùng trường kiếm chém giết nguyên thú một đầu.
Mặc dù Tân Trạm có mình hướng dẫn nên chỉ dùng có hai tiếng mà thôi, hoàn toàn là gấp mình mười hai lần.
Vê phần nguyên thú năm đầu, vậy mà là chuyện tới ngày thứ ba mình mới dám nghĩ tới.
“Thiên phú của em tư vậy mà còn tốt hơn mình, ăn nhiều khổ một chút có lẽ cũng được, ừ, đây là do mình muốn tốt cho em ấy, cho dù em ấy biết có lẽ cũng không trả thù mình đâu nhỉ?”
Tân Sương Nhan có hơi chột dạ nghĩ tới.
Trong không gian Huyết Ngọc thời gian trôi qua cũng tương đương bên ngoài.
Một ngày qua đi, sắc trời dần tối xuống.
Bên trong không gian này không có sao trời, Tân Trạm cũng không rõ ràng, tia sáng lưu chuyển bên trong trận pháp được bố trí xa xưa như này là còn có huyền cơ khác hay sao.
“Được rồi, ban đêm nguyên thú đều tương đối yên ắng hơn, em cũng nghỉ ngơi một hồi đi”
Tân Sương Nhan chờ khi Tân Trạm diệt xong con nguyên thú một đầu cuối cùng thì từ trên cây nhảy xuống.
Tân Trạm chém giết nguyên thú nửa ngày, đã sớm mệt mỏi không chịu được. Nghe nói như vậy thì trực tiếp ngồi xuống đất, một ngón tay cũng không muốn giơ lên.
“Chị ba, chị đi đâu vậy?”
Nhìn thấy Tân Sương Nhan quay người lắc đầu thì Tân Trạm hỏi.
“Đi xem Tiêu Vũ Nhượng một chút, cái tên này trong lúc chúng ta ở bên trong tổ địa nhà họ Tân thì không biết có ý đồ gì không” Tân Sương Nhan cũng không có giấu diếm, cô ấy nói: “Em cứ ở lại chỗ này đi, đây cũng là việc mà chị đồng ý với Tứ Tổ”
Tân Trạm cũng không có phản đối.
Tu vi của mình không đủ, chuyện theo dõi như này không thể giúp Tân Sương Nhan được.
Ở bên ngoài, cách đó khoảng vài trăm km.
Tiêu Vũ Nhượng đang ngồi xếp bằng trên đỉnh một tòa núi, hai mắt của anh ta nhắm lại, từng chút từng chút nguyên khí thuận theo bốn phương tám hương đang phun trào trong cơ thể anh ta.
“Cái tên này, thật sự cũng thành thật đấy chứ”
Một lát sau, bóng dáng Tân Sương Nhan xuất hiện ở bên sườn núi, ngửa đầu lên nhìn Tiêu Vũ Nhượng đang yên tĩnh tu luyện, mày hơi nhăn lại.
Hình như cảm nhận được khí tức của Tân Sương Nhàn, bóng dáng Tiêu Vũ Nhương hơi giật giật, đột nhiên mở mắt ra, nhìn xuống dưới.
Tân Sương Nhan cũng không sợ hãi cái gì, trực tiếp ôm hai †ay trước ngực, nhìn thăng vào Tiêu Vũ Nhượng.
“Tân Sương Nhan, đêm hôm khuya khoắt, cô không hướng dẫn em mình hấp thu bản nguyên đi, tới tìm tôi làm cái gì?”
Tiêu Vũ Nhượng tức giận hỏi.
“Tôi đi hay không là tự do của tôi, cần anh quản à” Tân Sương Nhan hừ lạnh nói.
“Em trai cô không có đi theo cô sao?”
Đôi mắt Tiêu Vũ Nhượng đảo vòng vòng, đột nhiên nở nụ cười, thân thiết nói: “Sương Nhan à, cô bỏ rơi Tân Trạm, một thân một mình chạy tới đây, chẳng lẽ đêm khuya tịch mịch một mình cô đơn nên tới cầu bản hoàng tử làm bạn hay sao?
“Vô sỉ, nói nhảm nữa, bà đây cắt của anh!” Tân Sương Nhan chửi.
“Đừng kìm nén như vậy, có chuyện gì cứ nói thẳng nha, đối với một cô gái xinh đẹp tôi vẫn luôn rộng lòng giúp đỡ”