Cây đinh rơi xuống, giọng nói già nua kia đột nhiên trở nên hung trợ. Nó bắt đầu xoay tròn, lần này không định chạy thoát nữa mà đâm về phía mặt Tân Trạm.
Không cần tuổi thọ hiến tế, cây đinh cũng dùng tốc độ cực nhanh vụt qua không gian, chớp mắt đã đến trước mặt Tân Trạm.
Bộ dạng này chẳng khác gì muốn chọc thủng đầu Tân Trạm giống như bộ xương năm trên đất.
Tân Trạm hừ lạnh.
Anh đã hiểu rõ thủ đoạn giết người của cây đỉnh rỉ sét này từ lâu.
Tân Trạm không trốn tránh, một lượng lớn tử khí ngưng tụ trên trán, cây đinh dài kia rơi xuống, bị tử khí của Tân Trạm vây lấy.
Va chạm lung tung một lúc, cây đinh rơi xuống giống như mất hết năng lượng, phát ra một tiếng “đinh”.
Tân Trạm đưa tay đánh ra một lượng lớn phong ấn, bao bọc hoàn toàn cây đỉnh dài kia.
“Vị đạo hữu này, à không, vị tiền bối này. Mi đừng có kích động, tuyệt đối đừng bao giờ tò mò về chuyện này, sẽ chết người đó, sẽ gây hỗn loạn”
“Tên ma tôn kia không phải người tốt, là kẻ khát máu, là ác ma trong trời đất. Nếu mi trả cây đinh về chỗ cũ, sẽ xảy ra chuyện vô cùng kinh khủng, đến lúc đó mi nhất định sẽ chết, hơn nữa còn liên luy đến người bên cạnh phải chết theo. Tuyệt đối đừng bao giờ kích động mà làm chuyện điên rồ”
Mặc dù cây đỉnh bị bao vây chặt chẽ, nhưng linh hồn bên trong vẫn không ngừng kêu lên, giọng nói vô cùng sợ hãi.
“Nói chỉ tiết chút đi, ma tôn kia là ai? Tôi trả về chỗ cũ thì sẽ xảy ra chuyện gì?” Tân Trạm hỏi.
Nhưng hết lần này tới lần khác, linh hồn bên trong cây đỉnh chỉ ngăn cản và mắng chửi, không nói ra được câu nào có tác dụng.
Tân Trạm nhíu mày lại, ném nó vào túi trữ vật.
Không ngờ mình thử thăm dò một lần lại có thể thu được nhiều tin tức như vậy.
Dường như linh hồn bên trong cây đinh đó rất sợ bộ xương khô kia, hơn nữa đó còn là một ma tôn giết người như ngóe nữa?
Dường như nó biết mình định chọc cây đỉnh vào đầu lâu.
Trước kia có người từng làm vậy, hay là làm như vậy tương đương với việc mở ra phong ấn gì đó?
Nhưng mà lần này cũng có thể khẳng định, nếu mình làm vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng những điều cây đinh này nói e rằng cũng có chút phóng đại. Chỉ là một bộ xương khô không có chân, còn thiếu một cánh tay, không có chút sức sống nào mà thôi.
Cho dù có xảy ra biến hoá lớn gì đó, chẳng lẽ ông ta sống lại còn có thể lật trời sao? Xem thế giới này là thế giới trong tranh sao?
Cũng không phải không có chuyện tiên tôn, ma tôn chết đi sống lại. Ví dụ như tố thế ma tôn, vừa mới lộ ra chút đầu mối, vực chủ đã đích thân tới trấn áp rồi.
“Được rồi, giờ mình không có bản lĩnh cũng không có năng lực để làm chuyện này, đợi sau này rồi tính”
Tân Trạm lắc đầu, anh cũng biết đạo lý tò mò sẽ khiến mình gặp rắc rối, huống chỉ giờ mình còn có việc phải làm.
Năm ngày nhanh chóng trôi qua.
Năm ngày qua, Tân Trạm không hề đi ra ngoài. Ngoài việc xử lý một vài việc của Hàn Băng Vệ, phần lớn thời gian, anh đều bế quan ở trong phòng mình.
Trong khi tu luyện, Tân Trạm cảm thấy mình chỉ còn cách ngưng tụ tinh thần của căn nguyên thời gian càng ngày càng gần.
Mà năm ngày qua đối với Hàn Băng Vệ lại chẳng khác gì địa ngục.
Vốn dĩ thí luyện một ngày ba lần đã vô cùng gian khổ rồi, kết quả lần này Tân Trạm lại ra lệnh thí luyện cao độ một ngày sáu lần.