Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 769: Ông già cổ quái “Tiền bối quá khen rồi.”






**********












Tân Trạm có chút kinh ngạc, chỉ cần vận chuyển một chút linh khí mà ông già đã có thể biết mình luyện qua những thuật luyện thể nào rồi.






Có loại nhận thức như vậy, sư phụ của Râu Quai Nón quả nhiên không phải là người bình thường. “Tôi không có khen ngợi cậu, chỉ là tội nghiệp cho cậu chưa chết, những ngày sau này chắc là không dễ sống đâu.” Ông già lắc đầu.



Tân Trạm cười khổ, mình biết rõ thân thể của mình, mặc dù ông già nói chuyện khó nghe, nhưng không phải là nguyền rủa






Mặc dù bây giờ anh đã tỉnh lại rồi, nhưng toàn thân thể đều đau nhức, không thể dùng chút sức nào, thậm chí đến cả đầu ngón tay cũng không thể động đầy được, linh khí như bị chặn lại không thể sử dụng được.



Xem ra hậu quả của Hóa Ma Đan này rất nghiêm trọng rồi. “Xem ra mấy ngày này, phải ở chỗ của tiền bối rồi." Tần Trạm nói. “Đừng nói nhiều lời như vậy, nếu không phải nể mặt Tuấn, thì ông đây đã sớm ném cậu ra ngoài rồi." Ông già không lưu tình, chống nạnh nói. “Mọi người đừng lên tiếng, có người đến.”






Ông già đột nhiên nhướng mày, thấp giọng nói. Sắc mặt Râu Quai Nón khế biến, sau đó cũng cảm nhận được khí tức đang tiến về phía bên này “Sư phụ, làm thể nào bây giờ.” Râu



Quai Nón nói. "Đến hầm sau viện đi. Ông già dẫn theo mấy người, sau khi đẩy cửa vào trong, trực tiếp lật một tấm gỗ trên mặt đất ra.






Dưới đó vậy mà có một không gian. Râu Quai Nón ôm Tân Trạm, và Diệp Thành cũng nhau đi vào trong. “Cho dù xảy ra chuyện gì, cũng không được ra ngoài." Ông già nghiêm túc nói.



Ba người Tân Trạm đều gật đầu.






Ông già lập tức đậy tấm gỗ lại, bên trong hầm tối đen như mực. “Này, râu rậm, sư phụ của anh có đáng tin không, ông ấy sẽ không bán đứng chúng ta đẩy chứ." Diệp Thành nói qua truyền âm. "Đánh rằm, sư phụ của ông đây tuyệt đối là người tốt, hơn nữa tôi cũng là cục cưng của thầy ấy, thấy ấy có bản đứng ai cũng sẽ không bán đứng tôi." Râu Quai Nón xì một tiếng, lại tự tin nói. “Anh bái sư ông ấy khi nào vậy, ông ấy ở trên đảo mà anh cũng tìm được sao?" “Tôi là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã được sử phụ nhặt đến đảo này, ở cho đến bây giờ. “Vậy anh cũng rất thảm nhỉ, mới sinh ra đã không có ba có mẹ rồi." Diệp Thành cảm thán nói. "Sư phụ anh không phải là ba anh đấy chứ.” Diệp Thành đột nhiên não bổ thêm nhiều tình tiết phim truyền hình. “Cũng không phải không có khả năng.



Không ngờ Râu Quai Nón lại lộ ra nét mặt suy tư. "Ít ra thì dáng vẻ bên ngoài cũng xấu giống nhau.






Tân Trạm lập tức có chút cạn lời. “Ông giả, có thấy võ giả nào đến đây không.



Khi ba người còn đang suy nghĩ linh tinh thì trên đảo, có vài võ giả mặc đồ trắng, chậm rãi đáp xuống đất.






Vài vị võ giả đều sát khí ngùn ngụt, dẫn đầu là một người trung niên, tản ra tu vi hóa cánh ngũ phẩm.



Lần này, Tân Trạm suýt chút nữa đã giết chết hai vị thánh tử của nhà họ Phong và nhà họ Tào, làm chấn động đến các gia tộc ẩn thế.






Hai nhà đều cử số lượng lớn võ giả đến phong tỏa vùng biển này, thề rằng nhất định sẽ giết chết Tần Trạm. "Các người, võ giả gì vậy? Từ trước đến nay trên đảo hoang này chỉ có một mình tôi thôi.” Ông già lắc đầu nói. "Mọi người, lục soát khắp nơi."



Người đàn ông trung niên không quan tâm đến ông ta, bố trí người dò xét khắp nơi, vài người vào trong sân, lật mọi thứ lung tung hết lên. "Ai, các người làm gì vậy chứ?" Ông già tức giận, muốn tiến lên ngăn cản.






Người đàn ông trung niên trực tiếp kế đao vào cổ ông ta. “Nhà họ Phong và nhà họ Tào đang làm việc, không muốn chết đi cút ra xa một chút." Người đàn ông trung niên tràn đầy sát khí, vô cùng hung hãn.



Chỉ cần ông già ngăn cản thêm nửa bước đi, anh ta sẽ không hề do dự mà giết đối phương. "Gia tộc thế giới ẩn? Chả trách lại kiêu ngao như vậy.






Ánh mắt ông già xẹt qua tia lạnh giá, nhưng nhanh chóng biến mất, vẻ mặt như thể sợ hãi lùi về phía sau mấy bước. “Đúng vậy, ông không muốn tìm chết chứ." Người đàn ông trung niên hừ thấp một tiếng. “Trưởng lão, phía sau có một hầm ẩn, bên trong có thể giấu người.







Lúc này, có người hét lên.






Sắc mặt người đàn ông trung niên khẽ thay đổi, sải bước qua.



Trong hầm, mấy người Tần Trạm đều có chút căng thẳng.






Cảm nhận được người nhà họ Phong và nhà họ Tào đang đứng trên đầu bọn họ nói chuyện.



Tần Trạm thầm thở dài, nếu như thật sự bị bọn chúng phát hiện, thì tiếp theo sẽ không thể tránh khỏi trận chiến ác liệt, không những sẽ liên lụy đến sư phụ của Râu Quai Nón, e rằng đợi đến khi những võ giả khác đuổi đến, ba người bọn họ muốn chạy cũng không được nữa rồi.






Cơ thể của mình lại đang suy sụp, chẳng có ích gì, bây giờ hoàn toàn là một vật cản. “Ông già, mở cửa hầm ra. Người đàn ông trung niên chỉ xuống đất nói. “Các người, đây là cái hầm mà tôi dùng để đựng rau, không có người đâu." Ông già cười khổ nói. “Nói ít thôi. Người đàn ông trung niên hét lên, ông già nheo mắt lại, đi qua, mo ham ra.



Các võ giả nhất thời nhìn vào bên trong. Một võ giả nhảy xuống.






Tim của nhóm người Tân Trạm nhảy hần lên cổ, Diệp Thành đặt tay lên chuỗi kiếm.



Không gian trong hầm này chật hẹp, hoàn toàn không có chỗ cho bọn họ trấn, chỉ cần đối phương đi vào, bọn họ sẽ bị nhìn thấy.






Tuy nhiên vào lúc này, Tần Trạm đột nhiên chú ý đến, ông già làm cái gì đó, sau đó ánh sáng trước mặt bọn họ thay đổi. “Đừng động." Tần Trạm lập tức truyền âm cho Diệp Thành và Râu Quai Nón đang chuẩn bị ra tay.



Sau đó, điều khiến ba người kinh ngạc chính là ánh mắt của võ giả kia quét mấy vòng trong hầm, thậm chí ánh mắt đã quét qua ba người họ, nhưng không hề dừng lại, như thể mất bị mù vậy.






Tân Trạm ngạc nhiên, sư phụ của Râu Quai Nón, rốt cuộc đã sử dụng phương pháp gì để giấu đi ba người bọn họ trong thoáng chốc vậy? ít nhất Tân Trạm không cảm thấy đối phương có dấu vết trận pháp hoặc là bùa chú gì đó.



Võ giả này tùy ý đánh ra vài đạo lính khí, phá hỏng một số thứ xong, thì nhảy ra khỏi hầm “Thế nào?" “Không có ai.






Những võ giả này lại tìm kiếm một lúc trên hòn đảo nhỏ này, những không hề phát hiện ra cái gì, chuẩn bị rời khỏi nơi này.



Vùng biển này rất rộng lớn, có vô số đảo nhỏ, bọn họ không thể mất nhiều thời gian để tìm kiếm ở một chỗ được. “Ông già, nếu như sau này nhìn thấy những người này thì đến đảo lớn báo cáo cho tôi, nhất định sẽ có thưởng, nhưng nếu như để tôi biết ông che giấu tội phạm, thì ông chết chắc rồi."






Trước khi rời đi, người đàn ông trung niên còn liếc mắt đe dọa ông già. “Chắc chắn, chắc chắn rồi.” Ông già cười, cúi eo chấp tay



Trong khi mấy người này không chú ý đến, trong tay ông ta bắn ra mấy đạo linh khi vào trong cơ thể bọn họ.






Đợi mấy người đẩy rời khỏi nơi này, ba người Tân Trạm mới bò từ trong hầm ra. "Sư phụ, lần này thật sự hoàn toàn nhờ vào thấy đấy." Râu Quai Nón nghĩ lại còn sơ nói. “Thằng nhóc thối này, thật sự không nghe lời mà. Không phải ông đây đã dạy là phải biết nhẫn nhịn sao? Tại sao vẫn gây ra xung đột?"



Không ngờ, ông già đột nhiên mắng té tát. "Không phải bọn con gây chuyện, là đối phương ra tay trước. Râu Quai Nón oan ức nói.






Sau đó anh ta kể lại xung đột phát sinh ở Thanh Vân Tông. “Thật là ngốc mà



Ông giả làm ra dáng vẻ hận không thể rèn sắt thành thép, tức giận nói: "Không phải ta còn nói với con, đánh được thì







2051439001.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK