“Chẳng lẽ không phải sao? Đầu thuyền nhỏ, trận pháp trên đó lại yếu, tôi thấy vật liệu được sử dụng cũng rất bình thường, ngay cả trình độ đạt chuẩn của tiên khí còn chưa đạt đến, đây vãn không gọi là kém sao? Đơn giản thì chính là rác rưởi” Tân Trạm nhàn nhạt nói.
“Thật là nói khoác mà không biết ngượng, thuyền bay cấp bậc chuẩn tiên khí, cả Bắc Vực này cũng không có mấy chiếc, Tân đạo hữu, lời nói này của anh cũng thật lớn” Sử Thi Vũ khinh thường cười lạnh nói.
“Tân đạo hữu, thân phận của anh và tôi không giống nhau, trên linh châu cũng có khoảng cách, chuyện này tôi có thể hiểu được, dù sao linh châu giá cả đắt đỏ, không phải tu sĩ nào cũng có tư cách mua được, nhưng anh ghen tị vậy thì không thú vị nữa” Vẻ mặt Sử Thi Vũ châm chọc nói.
“Đúng vậy, không nỡ để Uyên Nhi ngồi trên thuyền bay của người khác, bản thân mình không có đồ tốt còn nói xấu người khác, phẩm cách này của anh thực sự đáng xấu hổ” Phó Mẫn Nhi thấy cơ hội thới rồi, thêu dệt nói thêm.
Ngoài thành phố cũng có không ít tu sĩ nhìn về phía Tân Trạm, ánh mắt hơi khinh thường.
“Anh cảm thấy tôi không có thuyền bay tốt hơn sao?” Tân Trạm cười lạnh nói.
“Tân đạo hữu khiến thuyền bay của tôi hạ xuống đến mức không đáng một xu, nếu như anh có thuyền bay nào tỉnh xảo, không bằng để chúng tôi mở rộng tâm mắt đi” Sử Thi Vũ tự tin nói.
“Tân Trạm, đừng quan tâm bọn họ, chúng ta đi thôi”
Tô Uyên lắc đầu, căn bản không quan tâm những lời nói này.
Chỉ cần ở bên cạnh Tân Trạm, có thuyền bay hay không đối với cô mà nói thật sự không quan trọng.
Dù sao, trên đường đi hai người đã trải qua sóng gió gập ghềnh, quan hệ giữa hai người không phải là thứ mà cách tiếp cận hời hợt của Sử Thi Vũ có thể xé rách.
“Nhưng bọn họ nói anh không thể để em ngồi thuyền bay tốt hơn, ít nhiều anh cũng có chút không thoải mái”
Tân Trạm mỉm cười nói: “Hơn nữa đúng lúc anh còn một chiếc linh châu không tệ, để em nhìn xem như thế nào”
Nói xong, Tân Trạm vừa lật lòng bàn tay, một lệnh bài xuất hiện trong lòng bàn tay.
Sau đó anh truyền một luồng linh khí vào, bỗng nhiên lệnh bài bay ra khỏi linh quang, bắn thẳng lên chân trời.
Mà trên bầu trời, hư không mở ra, một chiếc thuyền bay to lớn không ngừng phun ra.
Nếu như nói thuyền bay của Sử Thi Vũ giống như một tòa cung điện nhỏ, vậy thuyền bay mà Tân Trạm phóng ra lại giống như một đám mây trắng khổng lồ trên bầu trời.
Vật này chính là bảo thuyền trước đây Tân Trạm thắng được của nhà họ Trần.
Sau khi bay ra khỏi hư không, cơ thể to lớn của bảo thuyền bay lơ lửng bên cạnh linh châu của Sử Thi Vũ, giống như một con voi và một con kiến, kích cở hoàn toàn có thể nghiền nát.
Vê khí thế càng là khoảng cách khiến người kinh ngạc.
Chí bảo của gia tộc nhà họ Trần chế tạo mấy trăm năm, ánh sáng rực rỡ xuyên lên trời, giống như mặt trời mọc lên.
Còn ở bên dưới, một chút ánh sáng kia từ thuyền bay của Sử Thi Vũ thậm chí còn không so được với ánh sáng của một con đom đóm.
Quả thực giống như sự khác biệt một trời một vực.
Nhất là trên bảo thuyền, bảy tầng lầu các cao chót vót, mỗi một tầng đều vô cùng xinh đẹp, được trang trí tinh tế vô cùng, chính là không hề thua kém với Tụ Bảo Các trên mặt đất chút nào.
Càng thu hút sự chú ý của người khác chính là thân tàu và đáy tàu đo lớn, khắc họa bảy trận pháp huyền bí khiến người kinh ngạc.
Tuy rằng trong nhất thời không thể phân ra chủng lại, nhưng chỉ cần nhìn thấy văn trận huyền bí và phức tạp kia đã có thể biết được chỗ thần kỳ của những trận pháp này.
Sử Thi Vũ trừng lớn hai mắt, Phó Mẫn Nhi cũng cực kỳ kinh ngạc.
Lúc này trong ngoài thành phố Tụ Bảo Các, dường như tất cả tu sĩ đều chấn động nhìn về phía bảo thuyền, tiếng ồn ào kinh ngạc reo lên như nước sôi.