“Tân Trạm, tôi cảm thấy thằng nhóc Diệp Thành này rất kì lạ, cậu ta chắc không bị người khác cướp xác đâu nhỉ” Trên đường đi, Phù Ma không nhịn được mà nói.
“Ông thấy thế nào?” Tân Trạm hỏi.
“Những chuyện khác thì tôi không biết, nhưng thằng nhóc này bảo cậu đi ngay ngày mai, rõ ràng là đang đuổi cậu đi, việc này chắc chăn là không bình thường”
Phù Ma ở cùng với Tân Trạm một thời gian dài, gần như là chứng kiến tất cả mọi chuyện giữa Tân Trạm và Diệp Thành, ông ta cũng hiểu khá rõ về Diệp Thành.
Hai người đã từng cùng nhau trải qua chuyện sống chết sẽ không nói chuyện với nhau như thế này.
“Tôi không rõ lắm, nhưng thử một lần là biết”
Trong đôi mắt Tân Trạm xẹt qua một chút lạnh lùng.
Nói chung Diệp Thành mà hôm nay anh gặp lại khiến anh cảm thấy rất kì lạ.
Nếu đại ca bị người khác cướp xác thật, thì theo thái độ của những người nhà họ Diệp có lẽ họ cũng biết chuyện rồi.
Nếu Diệp Thành xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ làm loạn nhà họ Diệp lên.
Có điều bây giờ Tân Trạm không nóng lòng lắm, tất cả những điều đó chỉ là đoán mò mà thôi, còn nhiều cơ hội qua lại với Diệp Thành, muốn thăm dò cũng khá dễ.
Hơn nữa Tân Trạm cũng cảm thấy chuyện của Diệp Thành không đơn giản như bị đoạt xác.
Đến được chỗ ở của Diệp Thành thì cũng đã hơi muộn, Diệp Thành sai người hầu đi chuẩn bị tiệc tối.
Mấy người đã tu luyện đến mức độ này thì đã không cần ăn uống từ lâu, có điều từ nhỏ đã quen với việc một ngày ba bữa rồi, có những lúc cũng muốn nghe theo bản năng, thưởng thức đồ ăn ngon.
Đặc biệt là khi anh em gặp lại sau một thời gian dài xa cách, càng muốn mở tiệc chiêu đãi nồng nhiệt.
Diệp Thành sai người chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon, đều là mấy loại yêu thú Bắc Vực, hoặc là mấy loại linh thực tiên thảo đặc biệt.
Kết hợp vậy linh rượu cũng có hương vị đặc biệt riêng.
Không biết có phải do cố ý không dùng linh khí xua tan hơi rượu không, mà mới một lúc Tân Trạm đã say khướt như uống rất nhiều rồi.
“Đại ca, đã lâu không gặp, có rất nhiều việc tôi muốn nói với anh. Nhớ hồi anh cùng tấn công vào thủ đô của Hiệp hội Võ đạo với tôi, nếu không phải nhờ bức tượng pháp bảo của anh thì có khi tôi đã bỏ mạng rồi, thật sự là đến tận bây giờ vẫn không thể quên được”
“Tân Trạm, cậu nói bậy gì thế” Diệp Thành nghe thế thì cười một tiếng: “Bức tượng đó là do Tô Uyển mang đến mà, cậu không quên cái rắm ấy. Nhưng thanh phi kiếm dưới chân cậu tôi mượn vẫn chưa trả”
“Thật à, tôi say rồi, có lỗi quá, tự phạt một ly vậy”
Tân Trạm cười cười, ôm vai Diệp Thành, lại uống một ly nữa.
“Cậu đừng uống nữa”
Diệp Thành nhíu mày, anh ta muốn khuyên Tân Trạm nhưng sức của Tân Trạm lại cực mạnh, anh ta không rút ra được.
Mà Diệp Thành không biết rằng, ngay lúc Tân Trạm lôi kéo anh ta thì có một tia linh khí nhỏ bé rất khó phát hiện lượn một vòng trên người Diệp Thành, cuối cùng quay về trong lòng bàn †ay Tân Trạm.
“Tất cả mọi thứ trong cơ thể bình thường, mặc dù có vài vết thương nhẹ nhưng không quan trọng, chắc chắn không bị cướp xác” Trong con ngươi Tân Trạm lóe lên chút lạnh lùng.
Nếu Diệp Thành không bị cướp xác, vậy chỉ còn một khả năng thôi.
Uống xong ly rượu, Tân Trạm chỉ Cung Doãn nói: “Cung Doãn, đừng để hai người họ chỉ nhìn không thế, rót cho hai vị đạo hữu đây môt ly linh rượu đi, linh rượu này không tồi đâu, vị rất ngon đấy”
Cung Doãn gật đầu, cầm ly rượu bước lên.