“Đến khi tới minh hội thật, bọn họ sẽ bố trí mũi nhọn vào đấy, thế mới phiên phức lớn”
Tân Trạm khuyên.
“Nếu như cậu nói vậy không lẽ bổn hoàng đành phải im hơi lặng tiếng để mặc tên Trương Quốc Tuấn kia ngang ngược càn quấy, không dám hó hé gì luôn sao?” Tuyệt Nhật ‘Yêu Hoàng cũng hiểu điều này nhưng ông thật sự không cam lòng “Không phải không có cách”
Tân Trạm đang muốn nói tiếp thì đại sư Nam Du vội vã đi vào nói: “Bệ hạ, hôm nay Trương Quốc Tuấn lại ra tay rồi. Anh ta đến nhà họ Thạch”
“Khi nào vậy?” Yêu Hoàng trố mắt nhìn “Hắn vừa vào cổng lớn nhà họ Thạch.”
“Tên khốn kiếp này, nếu chúng tôi cứ tiếp tục nhẫn nại thì hắn sẽ chủ động đến gây phiền với Thạch Chấn” Yêu Hoàng hừ lạnh, đoạn đứng dậy với sự căm tức không thể kiềm chế.
“Đi, cùng đi xem thử gã Trương Quốc Tuấn này phách lối đến mức nào”
Ngoài cửa nhà họ Thạch, lúc này người đông nghịt vô cùng huyên náo.
Trương Quốc Tuấn là nhân vật ghê gớm nhất ở Hoàng Thành Yêu Hoàng trong khoảng thời gian này. Anh ta còn cố ý gây sự chú ý, lan truyền tin tức nên một nửa người trong Hoàng Thành biết hôm nay anh ta đến nhà họ Thạch khiêu chiến.
Họ tập trung ở cửa bàn luận ầm ï.
“Gã Trương Quốc Tuấn này đánh trăm trận trăm thẳng rồi, hôm nay nếu khiêu chiến với Thạch Chấn không chừng lại thắng tiếp đấy”
“Nếu Thạch Chấn cũng thua thì chẳng phải Trương Quốc Tuấn đó sẽ là vô địch ư”
“Hết cách rồi, Trương Quốc Tuấn quá mạnh, tuy đối thủ của anh ta không tài giỏi như cậu Thạch hoặc công chúa Lam Yên nhưng mỗi lần đều đánh bại kẻ địch chỉ bằng một chiêu, còn làm người tôi trọng thương, đúng thật quá kinh khủng”
“Haiz, yêu tộc chúng tôi hoàn không phải đối thủ của Vấn Tông. Trương Quốc Tuấn thật đáng sợ”
Đi xe ngựa vào nhà họ Thạch, Yêu Hoàng nghe thấy người xung quanh bàn tán vậy thì giận đến nỗi thở hổn hển.
“Nghe đi kìa, Vấn Tông này đang cố ý chà đạp mặt mũi của ta, đè ép khí thế của yêu tộc.”
Khi vào đến bên trong nhà họ Thạch, gia chủ nhà họ Thạch cuống quýt chạy tới ra mắt ‘Yêu Hoàng.
“Chủ nhà họ Thạch, Trương Quốc Tuấn đó đang ở đâu?” Đại sư Nam Du hỏi.
“Bệ hạ, tôi đã sắp xếp cho anh ta đấu với những thiên tài yêu tộc khác ở bên trong, nhưng mà…” Chủ nhà họ Thạch tỏ vẻ khổ sở.
Yêu Hoàng không nói gì, đi thẳng vào võ đài của nhà họ Thạch.
Trên lôi đài, Trương Quốc Tuấn mặc áo trắng tung bay đứng thẳng tắp ở đấy, đối diện với anh ta là một thanh niên cường tráng.
“Người thứ mấy rồi?” Chủ nhà họ Thạch đi tới hỏi.
“Bẩm gia chủ, đã là người thứ ba rồi ạ, lần này là cậu Thạch Mạnh” Trưởng lão phát sầu “Trương Quốc Tuấn, đừng tưởng rằng anh có thể ngang ngược hoành hành ở yêu tộc, Thạch Mạnh tôi sẽ cho anh biết tay” Thanh niên nọ hét lớn, cơ thể chợt bùng nổ, áo lập tức bung bét, cơ thể anh ta đột ngột bay vọt lên, hóa thành một gã khổng lồ lao vào Trương.
Quốc Tuấn “Đúng là một tên ngu ngốc, đánh như anh thì tôi chỉ cần một ngón chân là đủ rồi”
Trương Quốc Tuấn lộ vẻ mặt khinh miệt.
Anh ta đột nhiên bay lên, thân thể lượn lờ như sương mù lao thẳng tới gã thanh niên Thạch Mạnh, đôi chân kia khẽ điểm bỗng chốc đá ra thành bốn chân.
Râm rầm rầm râm!
Bốn chân này rơi vào tứ chỉ của Thạch Mạnh, lập tức vang lên tiếng xương cốt gấy lìa khiến da đầu người tôi tê dại.
Thạch Mạnh bất chợt hét lên thảm thiết, cơ thể chao đảo ngã xuống đất, lập tức hôn mê bất tỉnh.
“Trương thánh tử, anh thật quá đáng!” Một trưởng lão nhà họ Thạch bay lên ôm Thạch Mạnh xuống võ đài và trách mắng một cách giận dữ.
“Đã nói là thử tài nhưng anh đánh người đến mức bị thương nghiêm trọng, anh quá khinh người rồi”
“Ha ha, vị trưởng lão này nói đùa à”
Một trưởng lão Vấn Tông đi theo Trương Quốc Tuấn nghe vậy thì bật cười khinh miệt.
“Quốc Tuấn không hề dùng hết sức mạnh, trái lại thiên tài nhà họ Thạch của các người yếu kém đến nỗi không đỡ được một ngón chân của cậu ấy, vả lại còn bị gãy xương. Nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng ngượng không dám nói đấy”
“Các, các người đúng là..” Trưởng lão nọ giận run người nhưng không thốt ra được câu nào.
“Sao hả, trưởng lão muốn lên đánh một trận sao?” Vấn Tông trưởng lão cười mỉa nói tiếp: “Nhưng tôi phải nhắc nhở ông, Quốc.
Tuấn chỉ là thế hệ con cháu, nếu ông ra tay, chiến thắng chẳng đáng mặt nào, nếu lại tiếp tục thua ở sân nhà thì có thể vứt mặt đi được rồi đấy”
“Trưởng lão, đám bỏ đi nhà họ Thạch này quá yếu, đúng là một đám bỏ đi, thế mà còn dám tự xưng là thiên tài. Tôi nghe nói nhà họ Thạch có một kẻ tên là Thạch Chấn xem như: có tài thật sự, hay chúng tôi gọi cậu ta ra để xem thử có nhận nổi một chiêu của tôi hay không” Trương Quốc Tuấn cười khanh khách và nói “Trương Quốc Tuấn, đừng quá kiêu ngạo!”
Đúng vào lúc này, ngoài lôi đài, một bóng người đột nhiên xuất đã bay lên đài.
“Thân pháp không tị Mắt Trương Quốc Tuấn sáng lên quan sát người vừa tới.
“Cậu chính là Thạch Chấn?”
“Đúng vậy, bây giờ tôi phải đòi lại hết tất cả mối thù nhục nhã của nhà họ Thạch tôi khi xưa” Thạch Chấn nói trong sự căm giận khôn cùng.
Trưởng lão Vấn Tông cũng thu lại vẻ mặt mỉa mai, ánh mắt thoáng đắc ý.
‘Yêu Hoàng trúng kế rồi.
“Sao Thạch Chấn lại tới đây được?” Bên kia, Tân Trạm sửng sốt. Theo như anh nghĩ, Thạch Chấn hẳn đang tu luyện ở sơn cốc chứ.
“Không phải trước khi trở về cậu đã bảo bọn chúng ở đó nghỉ ngơi dưỡng sức một ngày sao” Yêu Hoàng lặng lẽ nhìn Tân Trạm rồi nói tiếp: “Tân Trạm, tôi cảm thấy cậu nói đúng, bây giờ đánh với Trương Quốc Tuấn quả là không thích hợp cho lắm”
“Vậy làm sao đây?” Tân Trạm hỏi một cách bất lực.
“Kế hoạch lúc trước của cậu là gì?” Yêu Hoàng hỏi.
“Chúng tôi lợi dụng đêm tối lừa Trương Quốc Tuấn ra ngoài đánh cho anh ta một trận nhừ tử phải năm cả tháng, thế thì anh ta sẽ không đắc ý được nữa”
Sắc mặt Yêu Hoàng đột nhiên tối sầm, Tân Trạm nghĩ ra cái quái gì thế này, nhưng quả thật nghe vô cùng hả giận. Không lẽ tu sĩ loài người đều chơi đu vậy sao?
Đánh trực diện không lại thì thọc lén sau lưng à.
“Đương nhiên, phải thiết kế thật cẩn thận để anh ta bị đánh hợp tình hợp lý, không thể nghĩ được đấy là do Yêu Hoàng trả thù”
“Bây giờ nói gì cũng đã Thạch Chấn đã lên võ đài rồi” Yêu Hoàng bất đắc dĩ than thở.
“Vậy chỉ còn lại một cách thôi, tôi ra đánh thay Thạch Chấn”
Tân Trạm cảm thấy thật đau răng, thầm nghĩ chiêu này làm mình hơi bị lỗ nên khá do dự.
“Cậu ra làm thế thân?”
Yêu Hoàng nghe vậy thì mắt sáng lên nhưng cũng thấy hơi hối tiếc.
Sao mình không nghĩ ra ý tưởng thiên tài này nhỉ, Tân Trạm có thể chuyển sang chiêu thức yêu tộc, ngoài ra anh luôn đeo mặt nạ, nếu anh ngụy trang thành yêu tu thì đối phương sẽ không thể biết được.
Sao Trương Quốc Tuấn có thể là đối thủ của Tân Trạm chứ, diệt anh ta không phải dễ như ăn bánh à.
Hơn nữa, vậy chẳng phải cũng sẽ có ích cho minh hội ư.
“Tân Trạm, thäng nhóc nhà anh bớt nói nhảm đi, bây giờ lập tức lên võ đài, chỉ cậu làm tốt, bốn hoàng sẽ không để cậu chịu lỗ đâu” Yêu Hoàng càng nghĩ càng kích động, nhanh chóng thúc giục.
“Vậy được”
Được Yêu Hoàng hứa hẹn, Tân Trạm không do dự nữa. Anh thừa cơ lúc mọi người chỉ tập trung chú ý vào lôi đài thì lặng lẽ chạy ra ngoài, lôi mặt nạ da người ra rồi đeo lên.
“Chấn à, con đừng xúc động, bệ hạ chưa cho phép con ra tay đâu”
Chủ nhà Thạch là người hiểu chuyện hơn hẳn, ông ta nhướng anh quát Thạch Chấn đang đứng trên võ đài “Bệ hạ, cha, Trương Quốc Tuấn làm nhục nhà họ Thạch, làm nhục yêu tộc của chúng ta, nếu Thạch Chấn đã thấy được thì sao có thể chịu đựng chứ? Xin hãy chấp nhận cho con đánh với anh ta một trận” Tinh thần chiến đấu của Thạch Chấn ngùn ngụt dâng cao, anh ta nhìn Yêu Hoàng hỏi xin ý kiến.
“Được, bổn hoàng rất thưởng thức những võ sĩ có khí phách, nhưng nếu cậu đồng ý chiến đấu, đương nhiên tôi sẽ không từ chối, tuy vậy chúng tôi phải nêu rõ quy tắc trước”