Lý do mà anh hành động một mình chính là dự định tìm kiếm một số thanh kiếm tiên để dùng.
Trước đây khi đối phó với đám người Sài Chính Đạo ở trong Thánh cảnh, tất cả linh kiếm mà anh vất vả chế tạo gân như đều vỡ vụn, Nam Kha Tổ Kiếm cũng bị hủy gần hết.
Điều này khiến cho uy lực Kiếm Nhãn Phong Bạo của Tân Trạm giảm đi nhiều.
Bây giờ đã không còn cách nào sử dụng sức mạnh Thanh Long, tuyệt học của anh chỉ có Viêm Hoàng Chỉ và Yêu Hoàng Chưởng rõ ràng là không đủ.
Cho nên Tân Trạm dự định săn thêm một số linh hồn kiếm tiên ở bên trong ác ma để bổ sung vào trong tổ kiếm.
Nhưng mà sao kiếm tiên này lại khó tìm đến vậy?
Chiu!
Ngay tại lúc Tân Trạm đang chém giết một con ác ma, đột nhiên có một luồng linh khí bay vút từ phía sau mà đến, tốc độ nhanh như chớp.
Bởi vì vẫn đang chiến đấu nên bóng dáng của Tân Trạm vẫn luôn trong quá trình di chuyển, luồng linh khí đó bắn chuẩn đúng quỹ đạo di chuyển của Tân Trạm, hiển nhiên là mưu đồ đã lâu.
Trong nháy mắt khi chém giết ác ma, Tân Thành bắt được bảo khí trong màn sương đen, sau đó cơ thể chợt lóe lên.
Luồng linh khí kia lập tức xuyên qua chỗ mà một giây trước Tân Trạm dừng chân, chuyển hướng quay đầu trở lại, lại tràn vào trong sương đen.
“Ồ”
Một chiêu vô ích, một tiếng kinh ngạc truyền đến từ trong sương đen.
Dường như cũng không ngờ rằng bản thân ẩn núp sâu như vậy, đánh ra một cú bất ngờ nhưng lại bị Tân Trạm dễ dàng tránh thoát.
Sau đó có một người đàn ông ăn mặc gọn gàng bay ra từ trong sương đen.
“Diệp Phong phái anh đến giết tôi?” Tân Trạm lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông này.
Trước đây anh từng gặp người này ở bên cạnh Diệp Phong.
“Nhóc con, xem như cậu không may rồi, người đắc tội cậu Diệp Phong không ai có thể sống đến ngày hôm sau” Người đàn ông cũng không phủ nhận, khóe miệng nở một nụ cười gắn.
“Anh ta chỉ phái một mình anh đến, xem ra rất tự tin, chẳng lẽ không sợ bị tôi giết ngược lại à” Tân Trạm nói với vẻ rất thích thú.
“Ha ha, chẳng qua cậu chỉ mới phân thần cảnh ngũ phẩm, còn tôi là phân thần cảnh cửu phẩm, giết cậu tôi chỉ cần một tay là đủ rồi”
Người đàn ông khinh thường cười một tiếng, đột nhiên rút ra một cây thương dài đánh về phía Tân Trạm.
Hiển nhiên là anh ta mang theo mệnh lệnh của Diệp Phong mà đến nên cũng không muốn nói nhảm nhiều với Tân Trạm.
“Phân thần cảnh ngũ phẩm?”
Tâm Trạm mỉm cười lắc đầu, ngọn lửa trong cơ thể bỗng nhiên khởi động.
Ầm!
Một ngọn lửa lập tức phủ kín toàn thân Tâm Trạm, Viêm Ma Thể được phóng ra.
U Lam Minh Hỏa và Vĩnh Dạ Cực Hỏa tựa như hai con giao long, một trái một phải lượn vòng quanh cơ thể Tân Trạm.
Mà tu vi của Tân Trạm cũng đạt tới phân thần cảnh cửu phẩm dưới sự chống đỡ của ngọn lửa.
Con ngươi của người đàn ông kia đột nhiên rụt lại.
“Cậu cũng là phân thần cảnh cửu phẩm, thảo nào dám đối đầu với cậu chủ, có điều tán tu cửu phẩm chênh lệch lớn cỡ nào so với cửu phẩm do gia tộc lớn bồi dưỡng ra như chúng tôi, cậu sẽ được biết ngay thôi.”
Tuy rằng người đàn ông kia giật mình nhưng cũng không sợ hãi, anh ta cười gắn quét thương dài qua.