Người tu sĩ này tự xưng là Đông hoàng, vậy thì chỉ có một khả năng đây chính là hậu thế của Tống Ngạo vô địch thiên hạ.
Tân Ngọc Xuyên cũng vô cùng sửng sốt, không ngờ nhà họ.
Tống ở Đông Vực lại không quản đường xá xa xôi đến đây chúc mừng cho Tân Trạm.
Về phương diện này chỉ có Tân Trạm không có chút kinh ngạc.
Ở bên trong Thánh cảnh, Tống Linh Thông đã biết thân phận của mình, với tâm tư của anh ta khẳng dịnh sẽ không cho mình có cơ hội chữa trị.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Tân Trạm quyết tâm ở lại đây, anh cả mười ngày trước đã tung ra tin tức, đối với nhiều người quan tâm mà nói như vậy là đủ rồi.
Vị tu sĩ này vừa dứt lời.
“Nhà họ Trần ở thành Nam Lộc, xin chúc mừng hoàng tử Tân”
“Nhà họ Lý ở thành Đông Nam đến chúc mừng”
Một chuỗi âm thanh đột ngột vang lên, lời trước vừa dứt thì tiếng sau đã vang lên. Sau đó không ít những tu sĩ trên tay mang theo lễ vật tiến vào.
“Tất cả đều là các gia tộc lớn của Đông Vực”
Một số tu sĩ hiểu được nội tình bên trong đều không tránh khỏi cảm thấy có chút khiếp sợ.
Tân Trạm không phải là một hoàng tử nghèo túng sao, như thế nào còn có quan hệ tốt với nhiều đại gia tộc như vậy?
Nhưng đợt chúc mừng này vừa dứt thì ngay sau đó là một đám chúc mừng khác.
Nhưng lần này địa bàn đã thay đổi từ Đông Vực sang thành Nam Vực.
Ít nhất đều là những gia tộc ở Đại Thành, số lượng người cũng không ít hơn là mấy.
Hai khu vực ở cùng một chỗ, chừng hơn mười đại gia tộc.
Không chỉ Tân Ngọc Xuyên mà những người khác trong nhà họ Tân đều ngây ngẩn cả người.
Khi Tân Trạm quay về nhà họ Tân, cư nhiên lại có nhiều cường giả tới chúc mừng, chuyện này cũng quá lớn.
Tuy nhiên, đây vãn chưa phải là đỉnh cuối cùng.
“Chủ Đông Vực đặc biệt mang theo tiên thảo cấp tám đến chúc mừng người bạn nhỏ của Tân Trạm về nhà”
Lúc này, một ông lão đứng dậy tay cầm cây cỏ tiên thảo chậm rãi bước ra, trên mặt mang theo nụ cười.
“Chủ Nam Vực phái tôi đến chúc mừng người anh em Tân Trạm đã tổ quy tông, trở về với tổ tiên, cũng mang theo năm trăm thanh tiên kiếm”
Dương Khê nở nụ cười đứng lên, vừa vung tay một cái nhất thời trên không trung của đại điện đều xuất hiện ánh sáng của tiên kiếm, sau đó tất cả đều được ông ta cho vào trong túi trữ vật.
Tân Ngọc Xuyên chỉ lấy ra một thanh tiên kiếm làm quà tặng cho gia tộc của Tân Trạm, mà chủ Nam Vực lại tặng những năm trăm thanh tiên kiếm.
Chủ Đông Vực, chủ Nam Vực đều cho người đến đây sao?
Trong đại điện nhất thời trở nên yên ắng đến nỗi ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Mọi người dường như chẳng khác nào sét đánh bên tai, chính là đang hoài nghi có phải bản thân mình đã nghe lâm nhìn lầm hay không.
Tin tức này quá chấn kinh rồi.
Lần này không phải là một người hay một thế lực nào đó mà là vực chủ. Loại người này chỉ cần một bàn tay có thể khống chế được vận mệnh của hàng nghìn tu sĩ, trong tứ vực chủ của Thượng giới Đại Lục có hai vực chủ đứng đầu, giậm chân một cái có thể khiến cho đất trời chấn động, thế nhưng đều đến chúc mừng Tân Trạm.
Tân Minh cũng trợn tròn mắt nhìn Tân Trạm, ánh mắt của anh ta chính là khó mà tin được.