Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 836: Thủ triều đến




*Chương có nội dung hình ảnh


**********












Rất nhanh, toàn bộ khu vực đã được sương trắng bao phủ. "Những người đó đang làm gì thế?"






Trên Quan Tình Các, Triệu Tân Đông khẽ nhíu mày, không thể đoán được cách làm của mấy người Tan Tram. "Ha ha, cậu Triệu, cho dù bọn họ có làm gì đi nữa cũng vô ích mà thôi. Dưới sự dẫm đạp của đám quái thủ kia, cho dù họ giờ thủ đoạn gì cũng chắc chắn phải chết." Hùng Tuyển cười tự tin nói.



Bên trong sương mù, Tần Trạm dẫn Tiết Đại Tráng đi đến nhiều chỗ, khắc văn trận xuống mặt đất trước måt.






Nhìn từng đường văn trận huyền diệu được Tần Tram triển khai mà Tiết Đại Tráng đứng một bên trợn to mắt lên, vô cùng khiếp sợ.



Anh ta là một pháp sư trận pháp nên có thể nhìn ra được, trình độ về trận của Tần Trạm đã đạt đến cấp độ như bậc thấy thư pháp chỉ trong vài giây. "Cậu Tan, đây là trận pháp điều khiển thủ phải không?" Tiết Đại Trắng nhìn ra được một ít đầu mối, bất ngờ nói. "Không đúng không đúng." Nhưng ngay sau đó anh ta lại lắc đầu tự nói: "Dường như bên trong còn án chứa trận pháp khác, cơ hồ hợp lại thành một trận "






Tầm Trạm không có thời gian để ý đến Tiết Đại Trắng, mắt thấy thủ triều đã sắp đến, toàn bộ tinh thần và thể lực của Tần Trạm đều tập trung vào việc vẽ trận trên mặt đất.



Những hoa văn trận pháp trên mặt đất càng lúc càng nhiều, anh chóng nổi thành một vùng.






Mặt đất càng lúc càng rung động dữ dội hơn, sau đó ngay cả sương trắng cũng bị ảnh hưởng mà rung động theo.



Tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng hơi thở khiến người ta run sợ phả thẳng vào mặt mình, những con quái thủ kia sắp tấn công.






Vào giây phút này, mọi người trong màn sương đều vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy từng tia ánh sáng dàng lên từ bốn phía, ánh sáng rực rỡ lay động mang theo từng luồng hơi thở mạnh mẽ, bao phủ bốn phía



Những linh trận cũng chậm rãi xuất hiện, ánh sáng bao quanh mọi người, hơi thở mạnh mẽ khiến cho người khác dàng lên sự yên tâm, "Trong chúng ta có pháp sư trận pháp cao thâm, chúng ta được cứu rồi." Có người cảm nhận được sức mạnh của trận pháp, hưng phần nói. "Đừng vui mừng quá sớm, linh trận không phải là vô địch, có nhiều quái thủ như thế, linh trận sao có thể giết hết được." Cũng có người tạt một ca nước lạnh. "Mọi người đều đến đây đi" Lúc này Tiết Đại Tráng bước ra khỏi màn sương trắng, phân phó mọi người.






Sau khi bọn họ theo Tiết Đại Tráng đến thì thấy Tần TRạm đang đứng ở biên giới trận pháp.



Lúc này mọi khu vực đều bị sương trắng bao phủ, chỉ có nơi của Tần Trạm là giống với bên ngoài, nhưng cũng được trận pháp mạnh mẽ kia bảo vệ bên trong.






Vẻ mặt Tần Trạm nghiêm túc, nhìn mọi người. "Các vị, thú triều đã sắp đến, chúng ta không cách nào trốn tránh được, cách duy nhất để sống tiếp chính là giết chết quái thú" Đọc truyện mới nhất tại Truyện88.net



Trong lòng mọi người run lên, bọn họ cũng biết trận chiến này khó tránh khỏi. "Cậu Tân, anh nói thẳng đi, anh muốn chúng tôi làm thế nào?" “Đúng, chúng tôi nghe theo anh, sớm muộn gì cũng phải chết, chúng ta đoàn kết lại mới có chút hy vọng sống sót






Mọi người dồn dập mở miệng đồng ý. "Được, nếu mọi người đã hiểu rõ điều này vậy thì nghe tôi sắp xếp



Tân Trạm gật đầu, chỉ vào vị trí của mình, nói: "Đây chính là chiến trường mà tôi vẽ ra, chở quái thú đến đây, chúng ta sẽ giao chiến với chúng ngay tại cửa Cái này." "Bên trong trận pháp có sương trắng bao phủ, người nào gặp phải nguy hiểm hoặc bị thương vì chạy vào trong sương." "Chờ đến lúc vết thương lành lại hoặc không còn nguy hiểm thì chúng ta lại đi ra đánh tiếp."






Tần Trạm nói ra tính toán của mình, đôi mắt của những võ giả cũng theo đó sáng lên. "Đã hiểu rồi, ở đây thì chúng ta vừa có thể tấn công cũng vừa có thể rút lui lẫn phòng thủ "



Tiết Đại Tráng nghe xong liên tục gật đầu. "Các vị, chúng ta dù có bao nhiêu người thì cũng vô cùng nhỏ bé trước hàng nghìn, hàng vạn quân thủ Trận chiến này nếu như không có dũng khí vậy thì không cách nào có thể chiến thắng được quái thú, hy vọng rằng đến lúc đó mọi người không có ý để trốn tranh, nếu không một khi trận pháp không còn, tất cả mọi người chỉ còn một con đường chết." Tần Trạm nói.






Mọi người lại dồn dập gật đầu, trong ánh mắt ai này đều hiện lên sự kiên quyết và ý chí chiến đấu. "Mẹ nó, đám người kia lừa gạt chúng ta, nếu chúng ta thật sự chết thì chẳng phải khiến họ coi thường sao." Tiết Đại Tráng lớn tiếng nói: "Chúng ta phải đoàn kết lại, phải tạo ra một kỳ tích, đề những tên khốn kía nhìn thấy sự lợi hại của võ giả chúng ta!" "Đúng vậy! Phải khiến bọn họ há hốc mồm!" "Muốn hại chết chúng ta, vậy ông đây phải sống



Các võ giả phần khởi hét lên.






Lúc này, mặt đất đã rung động cơn động đất bình thường, trong mắt mọi người không có chút hoảng sợ nào, chỉ có ý chỉ chiến đấu dày đặc.






banner_dino.jpg


Nhìn ra ngoài từ vị trí Tan Trạm đang đứng, mọi người nhìn thấy được bên trong làn khỏi bụi mịt mù kia có những con người đó đậm của quái thủ, cũng có sót" những chiếc răng mạnh trắng đến rợn người.






Tất cả mọi người đã sản sản đón tiếp quân địch, ai này đều nằm chặt vũ khí trong tay. "Giet!"



Tần Trạm hét lớn, anh lấy thanh kiếm đồng ra, lao ra ngoài đầu tiên.






Tiết Đại Tráng vung tay lên hỗ to, mọi người cũng theo sát phía sau.



Đột nhiên, Tần Trạm liếc mắt nhìn về phía xa.






Trên Quan Tinh Các, Triệu Tân Đông đang đứng sau hành lan lạnh lùng quan sát Tần Trạm, khỏe mỗi nhếch lên một nụ cười, giống như đang chế nhạo sự cố gắng vô ích của anh. "Cuối cùng ai thắng ai bại còn chưa chắc chắn đâu." Tần Trạm cười lạnh một tiếng.



Trên bãi đất trống ở giữa sườn núi, những võ giả đáng đánh chính diện với quái thú. Đọc truyện mới nhất tại Truyệ n88.net






Tần Trạm phát động Du Long quyết, thân thể anh như linh hoạt như một luồng gió, tiến thẳng vào giữa đám quái thủ, kiếm đồng trong tay anh xẹt qua, lưỡi kém sắc bén đã chặt đứt cổ quái thú trong nháy mắt.



Tiết Đại Tráng cũng xé áo đi, để lộ thân thể lực lưỡng màu vàng đồng, trong đôi mắt anh phản chiếu ảnh sáng rực rỡ, cả người anh vút cái cao lên hơn ba mét, anh ta vùng những cú đấm như trời giáng, đập nát những con quái thủ bên dưới.






Mọi người ai nấy đều dùng bản lĩnh của mình để đánh giáp lá cà với dám quái thú.



Sự đáng sợ của thủ triều ngoại trừ số lượng thì chính là sự bao phủ và tàn phá như muốn nhấn chiếm tất cả mọi thứ.






Nhưng Tần Trạm đã bày ra trận pháp ngăn cản lại, những con quái thủ không thể xông vào từ những vị trí khác được, mọi người cùng nhau chiến đấu với quái thủ ở một vị trí khá an toàn, điều này khiến cho sức mạnh của thủ triều bị suy giảm không ít. "Li!"



Lúc này, phía trên chiến trường đột nhiên vang lên một tiếng chim ưng kêu, giữa trời có một đám quải thủ biết bay vọt đến, mấy võ già bị tấn công đột ngột, không kịp chuẩn bị nên nháy mắt đã bị đánh bay đi, có người phun máu tươi giữa không trung.






Tần Trạm hơi nhưởng mày, anh thà ra một hơi thở nhanh chóng ném mấy người kia vào màn sương chúa tri.



Bay quái thủ bay trên chiến trường không ngừng đánh lén, khiến cho võ giả phải đánh nhau với cả hai bên, cơ hồ rơi vào thế yếu. "Đầu tiên tiêu diệt hết đảm quái thú biết bay đã " Tân Tram đứng giữa trung tâm niệm chủ, hai chân anh đạp đất, đột nhiên bay lên.






Giữa không trung, anh cầm một cây cung mẫu đen trong tay, anh bất ngờ kéo dây cung thành hình trăng non.



Gió lớn từ bốn phương tám hưởng đột ngột hội tụ đến, trên dây cung cũng xuất hiện chín mũi tên.






Mà tình huống này lập tức khiến cho đám quái thú biết bay kia chú ý đến, chúng nó rít gào ập đến chỗ Tần Trạm, những chiếc mỏ ứng và móng vuốt sắc bén giương lên, tựa như muốn xé nát Tần Trạm. "Chết đi!"



Tần Trạm hét lớn, buông dây cung ra.






Nháy mắt, chín mũi tên bắn mạnh ra ngoài hệt như chín con rồng bay lượn, chín mũi tên xẹt qua không trung nhanh như chớp, đâm thủng tất cả quái thủ xuất hiện trước đường đi của nó.



Tấn Trạm không có thời gian xem chiến công của anh, anh lại tiếp tục giương cung lên.






Tấn Trạm lại ngưng tụ ra chín mũi tên khác bằn ra. Cư vậy tới lui chín lần, trong phút chốc đã bắn ra tám mươi mốt mũi tên gió, những mũi tên này giống như tắm mười một con rồng bay lượn ngang dọc trên bầu trời, tắt cà quái thủ dụng vào đều biến thành bãi máu.



Một lượng lớn quái thủ biết bay từ không trung rơi xuống trong tiếng kêu thảm thiết, trong lúc nhất thời dưới bầu trời hiện lên một cơn mưa máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK