Những truy binh phía sau đám người tu sĩ cũng bắt đầu nhận ra dị thường.
“Long bang chủ, trên thuyền bay phía trước có người đột phá tu vi, chúng ta có nên tránh mặt một chút?”
Lão Ám Ảnh Minh trông thấy bầu trời u ám, sắc mặt không khỏi thay đổi nhíu mày hỏi.
“Tại sao phải tránh? Khí thế này xem ra chỉ là kiếp lôi của hợp thể cảnh ngũ phẩm, tôi chờ biết bao lâu mới bắt được đám này, cùng lắm thì cách xa một chút”
Ánh mắt Long Thần phát lạnh, anh ta không muốn từ bỏ cơ hội này bắt lấy Tân Thiên.
Vả lại phạm vi của độ kiếp cũng không tính là lớn, chỉ cần bọn họ cẩn thận, kiếp lôi cũng sẽ không tổn hại được đến họ.
Tuy rằng lão Ám Ảnh Minh có chút bất an nhưng đây quả thật là cơ hội hiếm có, ông ta truyền lệnh xuống, lệnh cho đám người tu sĩ tránh xa tiên thuyền.
Trông thấy sấm chớp trên không liên tục quay cuồng, Tân Trạm lại lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng Nhậm Hành Thiên.
Lần này Nhậm Hành Thiên không gào thét nữa, nội thương không ngừng hồi phục.
“Quy mô của loại kiếp lôi này, thế là đủ rồi” Tân Trạm cảm nhận được kiếp vân, âm thầm gật đầu.
“Nhị ca, mọi người cứ tiếp tục đi đi, ở đây giao cho em”
Tân Trạm nói xong bước từng bước, cứ thế bay ra khỏi tiên thuyền.
“Cẩn thận đấy em tư”
Tân Thiên cũng biết Tân Trạm sẽ không làm bậy làm càng, chỉ là khi phải đối mặt với hàng trăm tu sĩ thì có chút không yên lòng.
Nhưng vào ngay lúc này anh ta chỉ có thể làm theo lời Tân Trạm nói, chí ít sẽ không gây cản trở cho em tư.
“Long bang chủ cẩn thận, hình như người độ kiếp đã bay đến đây rồi”
Trông thấy một bóng người bay ra khỏi tiên thuyền, ông lão vội vội vàng vàng nhắc nhở, mọi người vì sợ Tân Trạm bao vây trong phạm vi của lôi kiếp cũng bắt đầu bỏ chạy tán loạn.
Nhưng khi Tân Trạm dừng lại, mọi người nhìn sang, Ám Ảnh Minh cùng Long Thần đều vừa kinh hãi vừa phẫn nộ.
“Tân Trạm, quả nhiên là anh”
Bọn họ không ngờ răng Tân Trạm mà bọn họ đang tìm kiếm, lại chủ động chạy đến trước mặt bọn họ.
Hơn nữa còn đối mặt với sự bao vây của hàng trăm tu sĩ, có khác gì đi tìm chết.
“Long Thần, không nghĩ tới anh vẫn còn sống đó, nhiều Phệ Thiên Trùng như vậy mà cũng không ăn được anh.”
“Còn ông nữa, ông đã tự mình hại mình giảm đi ngần ấy tuổi thọ, thế mà vẫn chưa tắt thở cơ đấy, hai người các người quả nhiên là một điều kì diệu của sinh mệnh đó”
Tân Trạm bay ra sau, anh lơ lửng trên không trung, nhìn về Ám Ảnh Minh cùng đám tu sĩ băng đảng Ngọc Quỷ, trên khóe miệng lộ ra nụ cười.
Sau khi bị bỡn cợt một phen, Long Thần và Ám Ảnh Minh tức thì nổi giận.
“Tân Trạm, cậu rõ ràng đã ở tiên thuyền, thế mà lại chạy đến đi tìm chết Ánh mắt Ám Ảnh Minh rét căm căm, lúc này tiên thuyền càng ngày càng xa nhưng bọn họ lại không nghĩ đến việc đuổi theo.
Ám Ảnh Minh đến chiến trường Tiên Ma này cốt yếu để giết chết Tân Trạm. Trước đó truy kích đám người Tân Thiên, ngoại trừ là do mệnh lệnh của Khương Thời Miễn, thì cũng là vì bọn họ muốn từ chỗ Tân Thiên và Ngô Bình Nhi nắm được tung tích của Tân Trạm.
Long Thần lại càng khỏi nói đến, anh ta đối với Tân Trạm hầu như căm hận cùng cực.
Khi còn ở dưới Liệt Cốc, bản thân đã vận dụng những thủ đoạn vô cùng quý báu để bảo toàn sinh mệnh mới có thể thoát ra ngoài mà đối phương lại dám cáo mượn oai hùng đoạt đi hai tiên tàng cũng như những chí bảo của tiên quyết.