Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1207


“Cái người của bên Tam trưởng lão càng ngày càng khoa trương, thế mà lại không để tôi vào mắt. Cũng chỉ là một tên Tân Trạm mà thôi, xứng đáng để tôi ra tay hay sao?”





“Anh mau kêu tên kia đến đây, tôi phải dạy dỗ lại anh ta thật tốt”





Nhiếp Phi Lộ chỉ vào một tên thuộc hạ đang đứng ở bên cạnh rồi nói.





Thuộc hạ kia sau khi nghe được lệnh, đã rời đi một lúc sau đó lại nhanh chóng trở về.





“Cậu chủ, tên Tân Trạm kia cũng không ở bên trong phủ đệ, có người nói anh ta đã đi đến đại điện của Tam trưởng lão”





“Tôi còn tường rằng là một tên cứng đầu cơ đấy! Dám đến đắc tội với tôi, sau đó chạy đến chỗ Tam trưởng lão kia để tìm kiếm che chở đi?” Nhiếp Phi Lộ cười lạnh nói.





Xuất Khiếu Cảnh bát phẩm đỉnh cao như thế thì có thể





“Còn nữa cậu chủ, trên đường trở về đây, tôi đã đi hỏi thăm một chút về cái tên Tân Trạm này, người này có chút không đơn giản”





Sắc mặt của tên thuộc hạ trở nên khác lại, lên tiếng: “Hôm qua anh †a làm làm ầm ï lên ở đan phòng, khiến Chu Bách trở thành trò cười cho thiên hạ. Hơn nữa còn Chu Bách nôn ra máu, đến bây giờ vẫn còn đang bế quan”





“Được lắm, được lắm!”





Nhiếp Phi Lộ nghe xong những lời của tên thuộc hạ kia nói, nụ cười của anh ta càng thêm lạnh lẽo.





Kim Như Tung cùng Chu Bách, trong mắt anh ta, cũng đều là con chó anh ta nuôi thôi, tên Tân Trạm này đánh chó thì phải xem mặt chủ nhân.





“Cậu chủ, dường như cái tên Tân Trạm kia có chút bản lĩnh trong việc chế thuốc. Tôi đã bị ngất đi sau khi trúng phải thuốc bột gì đó do anh ta rải ra, sau đó tôi dân dần mất đi sức lực, sau đó hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê. Cái tên Chu Bách kia chắc hẳn cũng bởi vì như vậy mà thất bại” Kim Như Tung lên tiếng nhắc nhở.





“Chẳng lẽ anh cho rằng, người tu vi Xuất Khiếu Cảnh bát phẩm đỉnh cao như thế thì có thể sợ một tên luyện dược sư đó sao” Nhiếp Phi Lộ lạnh lùng nói.





“Xin cậu chủ bớt giận, là tôi nói sai rồi.”





Kim Như Tung quỳ gối ở một bên, vẻ mặt vô cùng căng thẳng, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng hưng phấn.





Lần này xem như Tân Trạm tiêu đời rồi!





Nếu chuyện của anh ta là chuyện cá nhân, thì Nhiếp Phi Lộ chưa chắc đã để ý nhiều. Nhưng nếu cộng thêm cả tên Chu Bách, hai chuyện có thể gộp lại với nhau Cũng giống như Nhiếp Phi Lộ trong mấy ngày ngắn ngủi này đã bị Tân Trạm tát liên tục mấy cái.





Với tính cách của Nhiếp Phi Lộ, tuyệt đối anh ta sẽ không từ bỏ ý định này.





“Anh ta đang trốn ở cung điện của Tam trưởng lão đúng không? Nơi đó cũng không phải nơi tôi muốn vào thì vào, nhưng tôi vẫn có thể đến xem anh ta có về đó hay không”





Nhiếp Phi Lộ hừ lạnh một tiếng, lúc này trong đầu anh ta đều là hình ảnh của cái tên Tân Trạm đáng chết kia. Anh ta cũng chẳng muốn tra tấn tên chấp sự này nữa, nhanh chóng vứt roi đi, sau đó quay người đi về phía huyết trì.





“Đã ngốc ở trên đỉnh núi này đã lâu, một đám phế vật ở nội môn kia, sợ là đã quên mất sự lợi hại của ông đây rồi, đêm nay các người cứ chuẩn bị tinh thần thật tốt cho tôi, ngày mai tôi phải đi làm náo loạn nội môn”





“Phải để tất cả đệ tử trong Hỏa Vũ tông nhìn thấy việc nếu đắc tội với Nhiếp Phi Lộ tôi thì sẽ có kết quả như thế nào!”





Kim Như Tung cực kì vui mừng, cũng không lo lắng đến vết thương trên người nữa.





Thời gian một đêm đã trôi qua rất nhanh.





Tân Trạm vẫn còn luyện đan ở bên trong phòng, cả đêm cũng không đi ra bên ngoài.





Bây giờ anh không có cách nào vận dụng thông Thiên Đỉnh, thần thức cũng không đủ.





Đan dược bát phẩm trung giai không có thể luyện chế dễ dàng như vậy được, phải cẩn thận từng bước.





Cũng giống như vậy, cả đêm Tam trưởng lão cũng không ngủ được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK