Nếu không có lời dặn của Tân Trạm thì Tứ Trưởng Lão cũng chết luôn rồi.
“Hợp… Hợp Thể cảnh bát phẩm”
Tứ Trưởng Lão và hai tên người hầu bị phong ấn nhìn Cung Doãn vô cùng sợ hãi.
Bây giờ Cung Doãn đã bộc phát ra tất cả tu vi của mình, bầu không khí ác liệt tràn ngập cả đại điện.
“Người bạn này của Diệp Thành là ai mà lại có một thị vệ có tu vi bậc này”
Tứ Trưởng Lão nhìn Tân Trạm bằng ánh mắt không thể tin nổi. Tuy lúc trước ông ta có hơi bất ngờ vì lệnh bài khách khanh nhưng ông ta cũng không thèm để Tân Trạm vào mắt.
Một vãn bối Phân Thần cảnh thất phẩm cộng thêm một tên người hầu Phân Thần cảnh đỉnh cao, muốn bóp chết hai người đó thì dễ như bóp chết một con kiến.
Nhưng ai mà ngờ được tên người hầu của Tân Trạm này lại mạnh đến thế.
Thế mà một người Hợp Thể cảnh bát phẩm lại chịu bỏ qua vinh hoa phú quý cả đời để đi làm một tên hầu nhỏ bé.
Tân Trạm này rốt cuộc là ai?
“Người hầu của cậu chỉ cần một đòn đã giết sạch đối thủ rồi?”
Tận mắt nhìn thấy mọi chuyện khiến Diệp Thành trợn tròn cả mắt.
Tân Trạm rót đầy linh rượu cho anh ta, anh ta đang định uống một ngụm lấy can đảm, ai dè ly rượu vừa đưa tới bên miệng đã thấy cảnh mấy tu sĩ Hợp Thể cảnh bị Cung Doãn giết chết trong chớp mắt.
Bình rượu bằng đồng “Choang” một tiếng rơi trên mặt đất, Diệp Thành nhảy dựng cả lên.
Người hầu mà nhà họ Tân phái đến cho Tân Trạm mạnh thế ư?
“Không đúng, cậu cũng là Hợp Thể cảnh phải không, thằng nhóc này cậu giả vờ trước mặt ông đây” Diệp Thành tức giận nói.
Lúc trước là hình hình khẩn cấp, bây giờ bình tĩnh lại khiến anh ta suy nghĩ rõ ràng hơn rất nhiều.
Thảo nào tên nhóc Tân Trạm này không hề thấy căng thẳng gì cả, lúc nãy Tân Trạm khoác tay lên vai anh ta mà anh †a giãng mãi cũng không thoát ra được.
Thảo nào đang bị bao vây bốn phía mà Tân Trạm còn thản nhiên ngồi uống rượu được.
Hóa ra thằng nhóc này là Hợp Thể cảnh, mất công anh ta lo lắng.
Diệp Thành tức đến nghiến răng nghiến lợi, thằng nhóc Tân Trạm này tu vi tiến bộ nhanh quá rồi.
“Tại tôi sợ anh buồn nên mới giấu, ai ngờ lại gặp chuyện thế này nên đành phải để lộ”
Tân Trạm nở nụ cười, liếc mắt ra hiệu cho Cung Doãn.
Cung Doãn đi đến trước mặt Tứ Trưởng Lão, mũi kiếm chỉ thẳng vào giữa hai đầu lông mày của ông ta.
“Ông nhốt những người khác của nhà họ Diệp ở chỗ nào, dẫn chúng tôi đi”
“Tứ Trưởng Lão, nếu còn cần mạng thì thả mọi người ra đi” Diệp Thành cũng dồn sự chú ý về phía này.
“Diệp Thành, cậu muốn làm anh hùng sao? Chỉ bằng hai kẻ Hợp Thể cảnh các cậu mà muốn cứu nhà họ Diệp sao, nằm mơ. Nhà họ Diệp nhất định phải thay đổi, ai ngăn cả thì kẻ đó phải chết”
Tứ Trưởng Lão cười to, thân thể ông ta chợt bùng ra một luồng ánh sáng.
Âm!
Tứ Trưởng Lão đang bị thương nặng lại tự làm mình nổ tung trước mặt ba người.
“Đây là phân thân?”
Tân Trạm bước lên, cảm nhận chỗ khí tức còn sót lại sau khi nổ tung.
Tứ Trưởng Lão tự ép mình nổ tung nhưng lại không cảm nhận được tử khí thoát ra, hơn nữa theo sự phán đoán của anh thì ông ta vẫn chưa chết thật.
“Hỏng rồi, nếu Tứ Trưởng Lão báo cho đám người bác cả biết thì sẽ phiền lắm” Sắc mặt Diệp Thành hơi đổi, nói.
Nhà họ Diệp trải khắp ba tòa thành, ở nhà tổ này có ít người nhất, những người bị giam giữ cũng chỉ toàn là mấy người trẻ tuổi.