Lâm Tuyết Trinh lập tức điên cuồng giãy dụa, nhưng dù gì cô ta cũng chỉ là thiếu nữ 19 tuổi, hoàn toàn không thể chống cự lại mấy người đàn ông. Tần Trạm không khỏi cau mày, bảo vệ của quán bar này đâu? Chẳng lẽ là bọn bất tài?
“Kêu bảo vệ lên đây cho tôi.” Tần Trạm nói với mặt thẹo.
Mặt thẹo vội đáp lời, chốc lát sau đã dẫn một người đàn ông trung niên tây trang giày da đến đây.
"Cậu Trạm, tôi là giám đốc ở đây.” Người này vội nói.
Tần Trạm lạnh mặt nói: “Lúc này có người gây chuyện ở đây, còn có một cô gái bị lôi vào nhà vệ sinh, chẳng lẽ ông không thấy?”
Giám đốc xấu hổ nói: “Chuyện này thường xuyên xảy ra trong quán bar, hơn nữa những người đến đây chơi ít nhiều gì cũng có chỗ dựa, bình thường chúng tôi đều mắt nhắm mắt mở cho qua...”
"Đậu xanh rau má!” Mặt thẹo giơ chân đá vào bụng ông ta: "Loại người như ông mà còn coi là đàn ông được à? Con gái nhà người ta bị làm hại, ông cứ trơ mắt ra nhìn thôi hả?”
Giám đốc tội nghiệp nói: “Đây là anh Hổ căn dặn...”
"Kiếm Hổ là thằng ngu, ông cũng là thằng ngu hả?” Mặt thẹo vốn đã chán ghét Kiếm Hổ, nay càng tìm được cớ để công kích hắn. Tần Trạm cũng không vui, lạnh giọng nói: "Từ nay trở đi, bất kể là ai, chỉ cần bước chân vào quán bar này thì các ông đều phải phụ trách, biết chưa?"
“Nhưng... Lỡ đụng phải người không thể trêu vào thì sao?” Giám đốc nhỏ giọng hỏi.
"Không có ai mà cậu Trạm không thể trêu vào, nhớ kỹ." Mặt thẹo hung ác nói.
"Vâng vâng.” Giám đốc gật đầu lia lịa.
Sau đó Tần Trạm dẫn mặt thẹo đi vào nhà vệ sinh.
Trước cửa nhà vệ sinh, bảy tám thanh niên chặn kín lối ra vào. Thấy Tần Trạm đến gần, một tên bước lên trước nói: “Cậu chủ nhà tao đã trưng dụng nhà vệ sinh này, tụi bay lên tầng hai đi.”
Tần Trạm không nói một lời, chỉ liếc nhìn mặt thẹo. Mặt thẹo ngầm hiểu, giơ nắm đấm đấm lên mặt tên thanh niên này. Cậu ta thậm chí không kịp rên một tiếng thì đã ngã gục.
"Má mày chán sống hả?" Mấy người khác thấy thế thì cũng xông lên. Nhưng loại người này còn chẳng bố cho mặt thẹo xỉa răng. Chưa đầy một phút sau, mấy người này đã ngã ngổn ngang.
Lúc này, tiếng con gái hét chói tai vang lên trong nhà vệ sinh. Tần Trạm khẽ cau mày, giơ chân đá vào cửa nhà vệ sinh, cánh cửa nhất thời vỡ toang.
"Mẹ nó, thằng nào phá đám ông đấy hả?” Gã thanh niên tóc vàng hùng hổ mắng.
Tần Trạm liếc nhìn bên trong, Lâm Tuyết Trinh đã khóc lóc thảm thiết, quần áo xộc xệch, tóc rối bù, trông hơi đáng thương. Thấy Tần Trạm, Lâm Tuyết Trinh lập tức chạy tới van xin: “Phế... À không, anh rể, Tần Trạm, mau cứu tôi với..."
Tân Trạm nghiền ngẫm cười: “Anh rể? Sao cô không đi tìm Dương Nghị?”
Lâm Tuyết Trinh sợ hãi run lấy bẩy, ôm chặt Tần Trạm nói: "Anh mới anh rể của em. Anh cứu em với được không?”
Tần Trạm kéo Lâm Tuyết Trinh ra, đẩy cô ta ra sau lưng, sau đó nhìn gã tóc vàng.
"Ái chà, mày chính là thằng anh rể bất lực của nhà họ Lâm đấy hả? Ha ha, tao cũng nghe nói đến mày rồi, nghe bảo mày mọc sừng ba năm, có đúng không vậy?” Gã tóc vàng cười bỉ ổi.
Tần Trạm lạnh mặt: “Cậu chán sống rồi hả?”
"Ha ha, mày biết tao là ai không? Dám nói chuyện với tao kiểu đó, có tin tao nói một câu thì nhà họ Lâm sẽ biến mất khỏi Đạm Thành này không?" Gã tóc vàng tức giận mắng.
Đúng lúc này, ông giám đốc vừa rồi chạy đến, kinh hãi nói: “Cậu Trạm, không được đụng vào người này, chúng ta không thể trêu vào thân phận của cậu ta được đâu!"
"Thân phận gì?” Tần Trạm nhướng mày.
Giám đốc đau khổ nói: “Cậu ta là người nhà họ Lục.”
"Nhà họ Lục...” Tần Trạm không khỏi cười lạnh.
"Nghe chưa? Thằng oắt, tao là người nhà họ Lục đấy, thức thời thì mau cút đi cho tao!” Gã tóc vàng đắc ý nói, sau đó bước đến trước mặt Tần Trạm, vươn tay chộp lấy Lâm Tuyết Trinh. Tần Trạm cười lạnh, giơ tay cho hắn một cái tát, mặc dù không dùng hết sức, nhưng vẫn khiến hắn ta đầu óc choáng váng.
"Tôi cứ đánh người nhà họ Lục đấy.” Tân Trạm lạnh mặt nói.
“Mày... Mày dám đánh tao?” Gã tóc vàng giận tím mặt, chỉ vào mũi Tần Trạm mắng: “Lục Phóng là anh họ tao, mày chờ đó cho tao!"
Nói xong, hắn cầm điện thoại gọi cho Lục Phóng, sau đó khóc sướt mướt nói: “Anh họ, em bị người ta đánh, anh mau trả thù cho em đi!”
Lục Phóng cau mày, không có chút thiện cảm nào với thằng em họ chỉ biết gây sự này.
"Bị đánh cũng là mày xứng đáng.” Lục Phóng lạnh giọng nói.
Nghe vậy, gã tóc vàng vội nói: “Thằng đó còn bảo chuyên đánh người nhà họ Lục, anh họ, thế này thì chỉ mất mặt nhà họ Lục thôi.”
Nghe vậy, sắc mặt Lục Phóng không khỏi thay đổi, hừ lạnh nói: “Cậu đang ở đâu?”
"Em ở quán bar Đêm Lạnh.” Gã tóc vàng đáp.
"Đứng đó chờ tôi.” Nói xong, Lục Phóng lập tức cúp máy.
“Thằng oắt, mày chờ chết đi!” Gã tóc vàng kiêu ngạo nói: “Lát nữa anh họ tao đến đây, mày chết chắc rồi!"
Tần Trạm cười lạnh: “Được, tôi chờ anh ta đến đây.” Dứt lời, anh phất tay, giám đốc bưng ghế tới cho anh ngồi chờ.
Lúc này đã có rất nhiều người vây xem ở bên ngoài, thậm chí còn có người cầm điện thoại bắt đầu chụp ảnh. Lâm Tuyết Trinh vẻ mặt phức tạp nhìn mặt bên của Tần Trạm. Cô ta bỗng phát hiện “anh rể trước" này của mình hình như cũng không tồi tệ như trước, thậm chí còn hơi ngầu. Cô ta không ngờ “kẻ bất lực" còn có mặt nam tính như thế này.
Xưa nay mỹ nữ luôn thích anh hùng, nhất là thiếu nữ mười mấy tuổi. Lúc này trong lòng Lâm Tuyết Trinh bỗng dưng nảy sinh chút tình cảm khác thường.
“Ê, chúng ta mau đi đi.” Lâm Tuyết Trinh vỗ vai Tần Trạm nói.
Tần Trạm liếc nhìn cô ta: “Vừa rồi còn khóc lóc kêu tôi anh rể, sao bây giờ lại không chịu gọi nữa?”
"Anh mới không phải là anh rể của tôi đâu." Lâm Tuyết Trinh hừ lạnh.
Nghe vậy, Tần Trạm giả vờ đứng dậy: "Vậy thì cô tự giải quyết đi.”
Lâm Tuyết Trinh hoảng sợ cầm tay Tần Trạm, đáng thương nói: “Anh rể, em sai rồi...”
"Cậu Phóng đã đến!" Đúng lúc này, tiếng kêu vang lên từ bên ngoài, sau đó mọi người đều nhìn sang.
"Bây giờ mày muốn chạy cũng không còn kịp nữa rồi.” Gã tóc vàng nham hiểm nói: "Anh họ tao sẽ không tha cho mày đầu!”
“Ừ, cậu nói đúng.” Tần Trạm gật đầu: "Anh họ cậu sẽ không tha cho cậu đâu.”
Mời bạn đọc trên truyệnVietwriterVietwriter