Lúc hai cha con Tân Bách Vinh đang bàn bạc với nhau chuyện ngày mai phải làm thế nào để gây khó dễ với Tân Phong Triết thì Tân Trạm đã kết thúc bế quan, anh cảm thấy cơ thể của mình đã thoải mái hơn rất nhiều rồi.
“Hoàng tử, Tiêu hoàng tử tới thăm ạ, anh ta đang ở ngoài cửa ạ”
Người hầu trông thấy Tân Trạm rời khỏi phòng bí mật thì lập tức cung kính nói.
“Tiêu Vũ Nhượng tới à” Tân Trạm nhướng mày lên, anh cũng đoán ra được ý định của đối phương khi tới đây rồi.
“Tân Trạm, đúng là do tên nhóc nhà cậu làm”
Sau khi mời Tiêu Vũ Nhượng vào phòng khách, Tiêu Vũ Nhượng cười khẩy với Tân Trạm một cái, vẻ anh ta mặt khó chịu ngồi trên ghế.
“Anh Tiêu, anh có ý gì vậy, tôi không hiểu anh đang nói gì cả” Tân Trạm thản nhiên mỉm cười.
“Thằng nhóc nhà cậu đừng có giả vờ nữa, tôi biết rõ cả rồi”
Tiêu Vũ Nhượng trợn tròn mắt nói: “Tôi nhìn thấy trong lúc cậu giao đấu đã dùng lôi long chỉ thuật, vậy thì lôi long huyết ngọc không gian chắc chắn đã bị cậu khống chế rồi, cậu bảo nó dẫn theo mấy trăm con nguyên thú công kích đe dọa tôi.
Cậu đúng là quá quắt lắm. Hôm nay cậu nhất định phải giao cỏ Lôi Long và Lôi Long quả cho tôi”
“Không đúng, sao tôi lại nhớ là Lôi Long tấn công anh trước rồi bị anh dụ tới tấn công chúng tôi mà” Tân Trạm khẽ cười: “Thêm nữa tại sao anh Tiêu lại biết được Lôi Long có Long chỉ bản nguyên chứ?”
Tiêu Vũ Nhượng ngớ người ra.
Ý trong câu nói này của Tân Trạm rất rõ ràng, là đang nhắc nhở anh ta, anh ta hãm hại anh trước, là anh ta không nói đạo nghĩa trước.
Lần này anh ta tới đây, muốn dựa vào khí thế này để khởi binh vấn tội nhưng anh ta lại không ngờ rằng Tân Trạm lại phản ứng nhanh như thế.
Nếu tính như thế thì là do chính anh ta không lừa được người khác, có vẻ đúng là không đòi lại được thật rồi.
“Thôi bỏ đi, lân này tôi đến cũng không phải muốn những thứ này” Tiêu Vũ Nhượng chớp mắt mấy lần rồi chợt khoát tay áo nói: “Chỉ là trước khi tôi trở về thì lại đây nói cho cậu biết một tiếng, tôi đã biết chuyện cậu hại tôi rồi, đừng có xem tôi như kẻ ngu sỉ là được”“
Hết cách rồi, tuy cỏ Lôi Long này rất có ích với anh ta, nhưng anh ta muốn lợi dụng Tân Trạm trước nên cũng chỉ có thể tự nhận là mình xui xẻo thôi.
“Tôi đi đây.”
Nếu không có cỏ Lôi Long thì Tiêu Vũ Nhượng cũng không có tâm trạng nói chuyện phiếm, anh ta đứng dậy định đi.
“Anh Tiêu, cỏ Lôi Long này quan trọng với anh lắm à?” Tân Trạm suy nghĩ rồi đột nhiên mở miệng nói.
“Đương nhiên, nếu không thì tôi là một hoàng tử còn không biết xấu hổ mặt dày tới xin cậu chắc?” Tiêu Vũ Nhượng bất đắc dĩ nói.
“Sao? Cậu đột nhiên có lương tâm muốn trả lại cho tôi hả?”
“Không phải, nhưng tôi đã ăn Lôi Long quả rồi nên có thể cho anh vài cây cỏ Lôi Long cũng được” Tân Trạm cười nói.
Cỏ Lôi Long này là vật liệu cần cho một loại tiên đan nào đó, nhưng vật ấy không có tác dụng gì với Tân Trạm cả, anh giữ lại nhiều cỏ Lôi Long như vậy cũng là lãng phí, không bằng lợi dụng Tiêu Vũ Nhượng để hoàn thiện kế hoạch của anh thì hơn.
“Miễn phí hả?” Mắt Tiêu Vũ Nhượng sáng lên, sau đó anh †a lại lắc đầu.
Cái tên Tân Trạm này cũng xảo trá y như người trong nhà anh ta vậy, thế nên chắc chắn là không có chuyện miễn phí rồi.
“Giá cả thế nào, nếu cao quá thì tôi cũng không mua đâu”
Tiêu Vũ Nhượng nói.
“Không cần tiền, tôi cho anh”