Khi nói chuyện, Tân Trạm vung tay lên, vài bóng đen lập tức bay ra, lao đi bốn phía.
“Con rối, anh còn có thứ này nữa sao”
Ngô Bình Nhi cũng nhận ra, tuy rằng đó đều là con rối ở cảnh xuất khiếu, nhưng xét về tốc độ, chúng có vẻ được chế tạo rất tốt.
Sau đó, Tân Trạm đi đến một chỗ, bắt đầu khắc văn trận ở trên mặt đất.
Từng chuỗi hoa văn huyền ảo xuất hiện, nhanh chóng nối nhau tạo thành một hình ảnh rõ ràng.
“Dược sư, độ tu, con rối, bây giờ còn có trận pháp”
Ngô Bình Nhi cũng yên lặng không nói.
Nếu không phải Tân Trạm bị bảng Giết chóc lưu lại con dấu ngoài ý muốn, có lẽ dù anh đang ở Cảnh thần Phó phân thì cũng có thể sống tốt trên đất đầy cảnh hợp thể này.
“Cô có ý tưởng gì không?”
Tân Trạm khắc xong pháp trận, nuốt một viên linh đan, dự định trước khi tiếp tục thì quay sang hỏi Ngô Bình Nhi đang ngây người ở bên cạnh.
Chút thời gian ngắn ngủi của lúc này là thời gian khó có được để anh chuẩn bị.
Tuy răng không biết chiến trường Tiên Ma này nhiều tới mức nào, nhưng có dấu hiệu nổi bật của bảng Giết chóc, sợ rằng sẽ sớm có người phát hiện ra dấu vết của anh.
Vê phần Ngô Bình Nhi, Tân Trạm cũng không suy nghĩ nhiều, tuy rằng anh đã cứu cô ta nhưng gặp được chuyện này, cô ta lựa chọn chạy đi cũng là bình thường.
“Tôi? Tôi đương nhiên phải giúp anh. Anh muốn tôi trốn đi à, vui đùa cái gì vậy!” Chỉ là Ngô Bình Nhi nghe anh hỏi xong thì lại lên tiếng không chút do dự.
“Nguy hiểm như vậy, cô vẫn chọn ở lại à” Tân Trạm nói.
“Chậc, tôi cũng không phải người không nói nghĩa khí. Ông nội đều nói dù là một ơn huệ nhỏ thì cũng phải báo đáp lại.
Huống chỉ anh còn cứu mạng tôi nữa chứ, nói đi, anh muốn tôi giúp anh bảo vệ chắn kẻ địch hay là lát nữa phối hợp giết địch với anh?”
Ngô Bình Nhi đối mặt với nguy hiểm, trái lại dũng khí còn xông ra mạnh hơn.
“Không cần cô ngăn chặn, cô đã đồng ý ở lại thì giúp tôi một chuyện đi”
Tân Trạm suy nghĩ vài giây rồi gọi Phù Ma.
“Đây là còn đường giữ mạng mà anh nói à?”
Ngô Bình Nhi nhìn hồn thể của Phù Ma thì cũng không quá ngạc nhiên, chỉ là có hơi ngoài ý muốn.
“Lát nữa ông ta nói cô đi đâu thì cô đi theo là được” Tân Trạm nói.
“Được rồi, anh nhớ chú ý an toàn”
Mặc dù trong lòng Ngô Bình Nhi có thắc mắc vì sao Tân Trạm không để mình ở lại giúp đỡ nhưng cô ta cũng không hỏi nhiều.
Nếu Tân Trạm nói chuyện này rất quan trọng thì cô ta cố gắng hết sức để giúp đỡ là được.
Ngô Bình Nhi đi rồi, Tân Trạm lại tiếp tục khắc một lượng lớn văn trận ở khu vực này, khi tiêu hao gần hết một nửa linh khí trong cơ thể anh mới dừng lại.
Lát nữa không biết bản thân phải đối mặt với tình huống gì, nhưng lúc này nhất định phải làm chuẩn bị đầy đủ một trăm phần trăm.
“May mắn lúc trước đã luyện chế lượng lớn độc đan rồi”
Tân Trạm dâng trận pháp lên, sau đó lại sắp xếp đủ loại phương pháp của độ tu ở khắp nơi.
Làm xong tất cả, Tân Trạm suy nghĩ vài giây rồi lấy hơn một trăm kiếm tiên cắm mỗi cái một góc.
Sau khi kiếm tiên được cảm xuống, máu của mãnh thú và tu sĩ đang cắm trên mặt đất lập tức bị kiếm tiên hấp thu, làm cho thân kiếm vốn đang trơn bóng ánh lên màu đỏ tươi.